Chương 320: Thịt Sói Gây Rắc Rối (5)
Chương 320: Thịt Sói Gây Rắc Rối (5)
Chương 320: Thịt Sói Gây Rắc Rối (5)
Hắn ta biết hiện tượng này là do thiếu máu mà ra, thế nên cũng không dám tiếp tục động đậy nữa, chỉ có thể thành thật ngồi xuống.
"Bây giờ thân thể của ngươi chưa ngồi lâu được đâu, ngươi vẫn nên nằm xuống lại đi." Cố Thừa Duệ nói xong liền đỡ hắn ta nằm xuống, sau đó lấy một gói thuốc rồi đi vào phòng bếp sắc thuốc.
Một lúc sau, Hoa quả phụ tới đây với một cái rổ.
Chu Oánh đang ngồi phơi khô đậu đũa dưới kho chứa củi thấy vậy liền nói: "Thẩm đến đó hả, Quách đại ca đã tỉnh lại rồi."
"Thế thì tốt quá, ta đi qua nhìn xem." Hoa quả phụ vừa nghe thế thì ngay lập tức bước hai bước vào trong nhà.
Sau khi thấy Quách Thành Tùng thật sự đã tỉnh lại, bà ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thành Tùng, rốt cục thì con cũng tỉnh rồi, hôm qua nương thật sự bị hù cho sợ muốn chết."
"Làm nương lo lắng rồi. Con nghe nói Xuân Hồng đang sinh đứa nhỏ, bây giờ thế nào rồi ạ? Nàng ấy đã sinh xong chưa?" Quách Thành Tùng thấy Hoa quả phụ tiến vào liền vội vàng hỏi, sau đó hắn ta nghiêng người định bước xuống giường.
Nhưng hắn ta mới làm được một nửa thì vết thương bị kéo ra, cơn đau khiến Quách Thành Tùng toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Hoa quả phụ ngay lập tức buông rổ xuống, đỡ hắn ta đứng dậy và nói: "Sinh rồi, nhưng mà là một nha đầu đấy con ạ?"
Nói tới đây, bà ta lo lắng nhìn về phía Quách Thành Tùng, sợ hắn ta sẽ ghét bỏ ngoại tôn nữ của mình.
Mặc dù Quách Thành Tùng nghe xong thì tỏ ra có chút mất mác, nhưng hắn ta vẫn cười nói: "Vẫn tốt, trước nở hoa sau kết quả, về sau nó lớn nó có thể giúp đỡ Xuân Hồng chăm sóc đứa nhỏ."
"Đúng vậy, trước nở hoa sau kết quả." Hoa quả phụ liên tục gật đầu nói theo. Sau đó, bà ta lấy từ trong rổ ra một cái bình rồi nói: "Con bị thương, Xuân Hồng còn sinh con nên nương đã tự mình làm chủ giết một con gà để bồi bổ cho hai đứa, nhân lúc còn nóng, con mau ăn hết đi. Bao giờ trưa thì nương lại mang đồ ăn đến cho con tiếp."
"Làm nương lo lắng rồi, thế nương đã ăn gì chưa?"
"Ta có để lại ít canh gà rồi, lát nữa ta nấu một bát bánh canh là được." Hoa quả phụ đáp lời, sau đó bà ta lấy ra một cốc uống nước đưa cho hắn ta rồi nói: "Con phải ở đây chịu khổ hai ngày rồi, đợi khi nào con có thể tự lo liệu được thì hẵng về nhà, nếu không thì nương thật sự bận đến chân không chạm đất mất."
"Vậy thì vất vả cho người rồi." Quách Thành Tùng gật đầu nói.
"Người một nhà mà, con đừng khách sáo." Hoa quả phụ nói xong liền xách rổ lên rồi đi ra ngoài.
Tiếp đó, bà ta chỉ kịp khách sáo nói hai câu với Chu Oánh đã vội vã đi về nhà.
Ở bên này, sau khi Quách Thành Tùng ăn xong bát canh thịt và một bình canh gà nhỏ là đã hoàn toàn bình phục.
Một lát sau, thuốc của Cố Thừa Duệ cũng được mang tới.
Uống thuốc xong, Quách Thành Tùng vừa mới nằm xuống thì đã nghe thấy gõ chiêng trên đường đi, sau đó chợt có người hét lên: "Người làm chủ mỗi hộ hãy đến dưới gốc cây hòe lớn ở cửa thôn để bàn chuyện."
Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút rồi đi ra ngoài nói: "Nha đầu, ngươi đi đi, ta phải ở nhà trông chừng, lát nữa có nhiều người tới đổi thuốc lắm."
"Được, thế ta đi đây. Nếu phải đưa ra quyết định lớn gì thì ta sẽ quay về bàn bạc với chàng sau." Chu Oánh nói xong thì bắt đầu sấy khô đậu đũa, làm xong thì để tạp dề qua một bên rồi đi về phía cửa thôn.
Lúc nàng đi đến cửa thôn thì nàng nhận ra ở đây đã tụ tập không ít người.
Thấy nàng tới, mọi người sửng sốt một chút rồi đồng loạt nhìn về phía nàng, điều đó khiến Chu Oánh nhất thời có chút ngượng ngùng.
Vì người ngồi ở đây đều là nam nhân, hơn nữa phần lớn còn là lão nhân đã có tuổi, một người khác phái như nàng đứng ở chỗ này đúng là rất đáng chú ý.