Chương 321: Thịt Sói Gây Rắc Rối (6)
Chương 321: Thịt Sói Gây Rắc Rối (6)
Chương 321: Thịt Sói Gây Rắc Rối (6)
Lúc này trưởng tộc hỏi: "Chu nha đầu, Thừa Duệ không tới à?"
"Vâng ạ, trong nhà có người bệnh nên hắn không qua đây được." Chu Oánh trả lời.
Nàng vừa nói vậy thì mọi người mới kịp phản ứng lại, nữ tế bị đánh suýt chết của Hoa gia còn đang ở trong nhà các nàng đấy.
Ngay lập tức có người hỏi: "Thế thương tích của Quách Thành Tùng như nào rồi, hắn ta đã tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi ạ, nghe nói là chỉ bị ngoại thương thôi, chỉ cần bồi dưỡng cẩn thận thì sẽ không sao hết." Chu Oánh trả lời.
"Vậy là tốt rồi, thế chúng ta yên tĩnh lại bắt đầu thảo luận đi." Trưởng tộc nói xong liền nhìn về phía Điền Kính Trung và trưởng thôn, sau đó ông ta bước sang một bên.
Điền Kính Trung thấy vậy thì nhìn về phía trưởng thôn rồi nói: "Người nói vẫn là ông thì hơn, có gì ta sẽ bổ sung sau."
Trưởng thôn gật gật đầu rồi nói về chuyện họ hàng thân thích đến ngủ lại trong thôn, sau đó ông ấy hỏi: "Mọi người hẳn là cũng đã nhìn thấy chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, không biết các ngươi nghĩ thế nào về vấn đề này?"
Ông ấy vừa nói dứt câu thì có người phụ họa ngay lập tức: "Còn nghĩ như nào nữa, đương nhiên là đuổi họ đi rồi. Mặc dù thôn chúng ta khá hơn một số thôn khác nhưng cũng là bữa no bữa không, về sau cũng không biết có còn gì để ăn không nữa. Nếu bọn họ tiếp tục ở lại thì từng giọt máu cuối cùng của chúng ta cũng sẽ bị bọn họ vắt kiệt hết thôi."
"Cũng không thể nói như vậy, đó đều là đứa nhỏ nhà mình, dù gì thì cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ đói chết được."
"Đúng thế, có thể giúp chút nào thì vẫn nên giúp chút ấy thôi."
"Nói dễ nghe quá nhỉ? Nói thì có ai không biết đâu? Nhưng đó cũng phải là người có năng lực thì mới được, chứ đừng để đến lúc đó lại làm liên lụy đến mức ngay cả chính bản thân mình cũng không còn gì để bỏ vào mồm."... ...
Không lâu sau, một đám người chia làm ba nhóm, một nhóm phản đối, chủ yếu là người nhà mẹ đẻ của nhi tức (con dâu) nơi này, một nhóm kiên quyết ủng hộ, đại đa số là vì nữ nhi của họ đã về nhà, còn phần lớn đều giữ im lặng.
"Được rồi, trật tự lại đi. Chúng ta tìm các ngươi đến đây là để bàn bạc thảo luận chứ không phải là để các ngươi cãi nhau." Lúc này, trưởng thôn vừa gõ chiêng vừa hét lớn.
Đợi đến khi mọi người an tĩnh lại thì ông ấy nói: "Chúng ta làm như này đi. Những ai đồng ý cho người thân ở lại trong thôn thì giơ tay lên."
Mọi người nghe xong quay qua nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn ba đến năm người giơ tay lên.
Trưởng thôn thấy vậy gật đầu nói: "Xem ra đại đa số người đều không đồng ý."
"Không phải, trưởng thôn, bây giờ chỗ của chúng ta vẫn còn nước, nếu đuổi bọn họ đi lúc này thì không phải là đang muốn mạng của bọn họ sao?" Một người giơ tay lên đặt câu hỏi.
"Đúng đấy. Trưởng thôn, mấy người đó đều là cục thịt rơi từ người mình ra, chúng tôi không thể trơ mắt nhìn bọn họ phải đi chạy nạn được."
"Đúng thế, chúng tôi thật sự không thể làm làm thế được."...
"Như ta đã nói rồi đấy, có ai ngăn người thôn khác đến thôn ta múc nước đâu!"
"Đúng vậy. Ngày nào cũng có người từ mười dặm tám thôn xếp thành hàng dài đến đây múc nước, cũng không có không cho họ lấy nước mà, chẳng qua là không cho bọn họ vào thôn ta ở mà thôi."
Trưởng thôn thấy bọn họ lại bắt đầu cãi cọ thì đành phải gõ chiêng thêm lần nữa rồi nói: "Được rồi, im miệng hết đi. Nếu ở đây mọi người đều biết rõ về ưu và nhược điểm rồi thì chúng ta hãy nói về ý kiến của ta và Điền Trạm trưởng nhé."
"Nếu muốn giữ người ở trong thôn thì chỉ cần các ngươi đồng ý, chúng ta thật sự không tiện nói gì. Nhưng ai muốn giữ người lại trong thôn thì cần phải đảm bảo hai điều sau đây. Thứ nhất, nếu người ở lại thôn có hành vi trộm cắp thì các ngươi phải phụ trách bồi thường. Thứ hai, một khi người nhà các ngươi xảy ra mâu thuẫn thì đừng chạy tới tìm bọn ta, vì rõ ràng là chúng ta không giải quyết được chuyện đó. Mọi người về bàn bạc kĩ lưỡng về chuyện này đi, ai chịu cam đoan thì quay lại đây tìm ta để viết công văn."