Chương 322: Thịt Sói Gây Rắc Rối (7)
Chương 322: Thịt Sói Gây Rắc Rối (7)
Chương 322: Thịt Sói Gây Rắc Rối (7)
Mọi người nghe thế thì im lặng ngay lập tức. Điều thứ nhất thì bọn họ còn dám đảm bảo chứ điều thứ hai thì ai cũng không dám chắc chắn.
Dù sao những người có thể đứng đầu gia đình về cơ bản đều đã lên chức gia gia.
Bình thường trong nhà còn có những xích mích nhỏ chứ nói gì đến cái năm tai ương này.
Nếu người nhà thật sự làm ầm lên thì bọn họ có thể trấn áp được không?
Cho dù có áp xuống được thì vì ngươi giữ một nhà nữ nhi ở lại, nhóm nhi tức có còn chứa cha nương như bọn họ hay không cũng là một vấn đề.
Nghĩ đến đây, ai cũng không dám chắc họ có thể làm cho cả nhà đồng ý với hiệp nghị này.
"Trưởng thôn, nhà các ngươi định thế nào?" Lúc này có người tò mò hỏi, bởi vì ai cũng biết nữ nhi ông ấy cũng trở về nhà.
Trưởng thôn không trả lời hắn ta mà nói: "Đây cũng là nguyên nhân chúng ta gọi mọi người tới đây, chúng ta mọi người tập hợp những người thân từ phương xa đến đây vào ở trong kho hàng ở bến tàu của trấn trên. Còn những người nào ở gần đây thì cứ trực tiếp để họ về nhà là được, tránh cho việc toàn bộ người trong nhà làm loạn ầm ĩ lên, đến lúc đó sẽ khiến mọi người cảm thấy mất mặt."
"Kho hàng ấy à? Nơi đó xa quá." Có người bất mãn nói.
"Đúng thế, ít nhất cũng cách đây khoảng bốn, năm dặm đấy."
"Xa thì sao? Không phải ngày nào người của trấn trên cũng lại đây múc nước về à?" Lúc này, Điền Kính Trung mở miệng nói.
"Chúng ta đều là người làm nông, chúng tôi cũng không yêu cầu các ngươi đi gánh nước về tưới ruộng, mỗi ngày các ngươi chỉ cần đi năm dặm để gánh hai, ba gánh nước là được rồi. Đây là chuyện mà nữ nhân cũng làm được." Trưởng thôn phụ họa nói.
"Hay là để cho bọn họ dựng một túp lều ở ngoài thôn được không?" Có người hỏi.
"Đúng đấy, đúng đấy, dựng một túp lều ở ngoài thôn cũng khá tốt mà?"
Trưởng thôn hỏi ngược lại: "Sống trong lều sao thoải mái bằng sống trong kho hàng được? Nơi đó còn đảm bảo an toàn nữa. Đừng quên, chỗ chúng ta ở cách núi rất gần, không nói đến các loại độc trùng trên núi, chỉ nói riêng về bầy sói xuất hiện trong buổi tối ngày hôm trước thôi; nếu chẳng may có con nào xuống núi thì ai có thể ngăn cản được bọn chúng? Đến lúc đó thực sự xảy ra chuyện gì thì biết tính lên đầu ai đây?"
"Việc này không thể không phòng được. Bây giờ nơi nào cũng đang gặp hoạ, trên núi e là cũng không yên bình; nếu không thì cũng không có chuyện cả một đàn sói chạy xuống núi." Điền Kính Trung phụ họa nói.
Mọi người vừa nghe vậy thì lập tức sửng sốt, chuyện này đúng là không phải không có khả năng xảy ra.
"Mọi người có ý kiến gì khác không? Nếu không thì quay về thương lượng xem nên sắp xếp thế nào đi. Buổi chiều phải cho ta câu trả lời đấy." Đến lúc này trưởng thôn mới lên tiếng nói tiếp.
Mọi người nghe vậy thì bàn tán xôn xao vài câu rồi tự mình đi về nhà.
Khi Chu Oánh chuẩn bị rời đi thì trưởng thôn hô lên: "Chu Oánh ngươi chờ một chút."
Nói xong, ông ấy khách sáo nói vài câu với Điền Kính Trung, tiễn hắn ta xong xuôi mới đi về phía Chu Oánh
Chu Oánh hỏi thẳng: "Tiền gia gia, có chuyện gì thế ạ?"
"Ta nhớ không lầm thì Tiền Tráng đang làm việc cho các ngươi. Ngươi có biết bây giờ nó ở đâu không? Ta tìm nó có chút việc."
"Tiền Tráng đang đi theo mấy người Lưu chưởng quỹ cùng nhau bảo hộ khoai lang ở thôn trang. Ta về sẽ gọi hắn ta quay về một chuyến."
"Ta đi cùng với ngươi."
"Ta cũng đi." Lúc này trưởng tộc mới mở miệng nói.
Vì ông ta biết rõ, trưởng thôn tìm Tiền Tráng chắc chắn là để mượn nhà của hắn ta về cho nữ nhi ông ấy ở.
Đúng lúc nhà của Cố Nhị Giang cũng đang bỏ trống, nếu có người trong tộc cần dùng thì họ cũng có thể sử dụng nó để giải quyết vấn đề cho một, hai hộ.