Chương 323: Thịt Sói Gây Rắc Rối (8)
Chương 323: Thịt Sói Gây Rắc Rối (8)
Chương 323: Thịt Sói Gây Rắc Rối (8)
"Thế thì chúng ta đi sớm về sớm thôi, chốc nữa trời sẽ nóng hơn đấy." Chu Oánh đồng ý, sau đó ba người bọn họ tiến thẳng đến thôn trang.
Cuối cùng thì họ cũng tìm được hai người Tiền Tráng và Cố Nhị Giang đang lật dây khoai lang trên ruộng khoai. Chu Oánh trực tiếp gọi bọn họ tới đây rồi nói: "Trưởng thôn và trưởng tộc tìm các ngươi có việc."
Nói xong nàng chào trưởng thôn và trưởng tộc một cái rồi đi về phía ruộng khoai lang.
Hai người họ quay đầu lại, lau mồ hôi trên trán, nói: "Tam gia gia (trưởng thôn), Cố đại bá (đại bá), các ngươi tìm chúng ta chuyện gì vậy?"
"Có ít chuyện. Thì là ta không nghĩ tới các ngươi thật sự bắt tay vào làm, thế nào, các ngươi đã tích đủ tiền lấy tức phụ chưa? Nếu đã tích đủ rồi thì chúng ta sẽ làm mai cho các ngươi." Trưởng thôn cười nói.
Hai người vừa nghe vậy thì ngay lập tức đỏ mặt gãi đầu nói: "Tích thì tích đủ rồi, chỉ là đợi khi nào tai họa qua đi, chúng ta sửa chữa lại phòng ở đã rồi nói sau."
"Xem ra lòng dạ không nhỏ." Trưởng thôn sửng sốt một chút rồi cười nói.
Sau đó ông ấy nhìn về phía Tiền Tráng, nói: "Nói thật, lần này ta lại đây là muốn thuê nhà của ngươi cho một nhà Lan cô cô của ngươi ở."
"Nhà của ta... Căn nhà kia của ta bây giờ tối nào cũng có thể nhìn trời." Tiền Tráng sửng sốt một chút rồi đáp.
"Ta biết, nhưng chỉ cần tu sửa đơn giản lại một chút thì nó vẫn ở được; cũng không biết ngươi có đột nhiên quay thôn hay không thôi."
Tiền Tráng trầm mặc một lát rồi nói: "Nếu để cho một nhà Lan cô cô vào ở thì tạm thời ta không quay về đó nữa. Đợi đến đầu xuân, phòng ở được sửa chữa lại thì ta mới quay về."
"Thật không?"
"Thật ạ. Đối với một người đàn ông độc thân như ta mà nói thì sống ở thôn trang dễ chịu lắm. Ít nhất đến buổi tối còn có người nói chuyện cùng, có sẵn cơm để ăn."
"Vậy thì quyết định như thế nhé, một lượng bạc thuê nửa năm, ngươi thấy thế nào?"
"Không cần đâu ạ, mấy năm nay tam gia gia cũng chăm sóc ta không ít mà. Đợi sang năm, đến lúc sửa chữa phòng ở, người có thể ra tay giúp đỡ là được rồi."
"Được, thế chuyện tu sửa căn nhà đó cứ giao cho ta là được. Đến lúc đó ta sẽ tìm cho ngươi một tức phụ xinh đẹp." Trưởng thôn cười nói.
"Ta sẽ đợi." Tiền Tráng vừa cười gật đầu vừa đáp lời.
Cố Nhị Giang nghe bọn họ nói chuyện xong thì mới nhìn về phía trưởng tộc: "Đại bá, người đến cũng là vì chuyện phòng ở hả?"
"Đúng vậy." Trưởng tộc gật đầu nói, sau đó ông ta nói một lần cho hắn ta về tình huống trong thôn: "Ngươi yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ hỏi thăm rõ ràng mọi thứ về người sẽ thuê phòng ở của ngươi. Nếu kẻ đó có nhân phẩm không tốt thì chúng ta tuyệt đối không giữ tên đó ở lại trong thôn."
Trưởng tộc nói tới đây thì dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Đương nhiên cũng có thể là không có ai thuê."
Cố Nhị Giang gật gật đầu, nói: "Thế đại bá cứ xem rồi sắp xếp đi ạ, dù sao thì trong nhà cũng không có gì quý trọng cả.
Nhưng ta có thể nói là nó ổn lắm, tai họa qua đi thì mau chóng dọn ra là được."
"Rồi, ngươi ở trong này làm lụng cẩn thận đi, về sau ta sẽ tìm cho ngươi một tức phụ tốt." Trưởng tộc vỗ vai hắn ta rồi nói.
"Hì hì, vậy thì ta phải kính nhờ đại bá rồi." Cố Nhị Giang ngây ngô cười nói.
Nói xong, một hàng bốn người đi đi dạo quanh ruộng khoai lang.
Khi họ gặp phải Lưu chưởng quỹ, trưởng thôn kinh ngạc hỏi: "Lưu chưởng quỹ, không ngờ là ngươi lại tự mình tới đây đấy?"
"Nhàn rỗi quá, hoạt động gân cốt một chút cũng được lắm." Lưu chưởng quỹ nói tới đây thì chỉ vào khoai lang, hỏi: "Chỗ khoai lang này lớn lên thế nào?"
"Rất tốt, ta nhìn thì thấy chúng còn sinh trưởng tốt hơn loại ở trong thôn." Trưởng thôn cúi người nhìn thoáng qua rồi đáp.