Chương 433: Mẫu Thần Hiển Linh (6)
Chương 433: Mẫu Thần Hiển Linh (6)
Chương 433: Mẫu Thần Hiển Linh (6)
Mà quân doanh bên kia, dù Lưu chưởng quỹ đốt hương giúp nhưng họ không có tín ngưỡng nên sau một lúc trầm tư, nàng quyết định không cho gì cả.
Về phần những tán khách khác, nàng cũng chỉ cho những người có giá trị tín ngưỡng.
Sau khi bận rộn xong, lúa mì trồng trước đó đã chín, nàng thu hoạch rồi đem đi mài thành bột mì đen.
Sau khi xay xong, lại lấy ra một lượng lớn khoai lang khô và bồ công anh trộn với cám lúa mạch, ngô, bánh đậu phộng hoặc bã đậu đã dự trữ trước đó rồi xay thành bột mì trộn.
Sau khi nàng mài xong, Cố Thừa Duệ chạy tới giúp nàng dựng túi.
Bận rộn xong, hai người ngồi phịch xuống túi bột mì.
Sau đó Cố Thừa Duệ hỏi: "Nàng tính phát bột mì trộn mãi đấy à?"
"Đúng, không thể để họ sống quá thoải mái, muốn ăn ngon thì tự đi mà kiếm, điều duy nhất ta có thể làm là bảo vệ mạng sống của họ."
"Nhỡ nuôi thành cái nết hết ăn lại nằm thì hỏng."
"Cũng đúng, sống quá thoải mái dễ sinh ra tính chây lười, còn dễ nuôi ra sói mắt trắng."
"Thịt trong không gian cứ để đó, nhất là gà, vịt và ngỗng, trữ nhiều lắm đó."
"Từ từ rồi tính, không phải chỉ xét giá trị tín ngưỡng, còn phải xét nhân phẩm và trách nhiệm xã hội của họ."
"Giống như quân đội cạnh thôn, nếu họ có giá trị tín ngưỡng, ta sẽ cho họ thịt."
"Còn đám cô hồn từng ăn thịt người hoặc phạm phải tội ác tày trời, không giết đã từ bi lắm rồi, tuyệt đối không thể nuông chiều."
"Có lý."
"Chỉ mong khoai lang được phổ biến rộng rãi.".
Chu Oánh lắc đầu nói: "Trước mắt xem ra để hạt giống được phổ biến rộng rãi một cách tự nhiên sợ là còn phải chờ thêm hai năm."
"Cho nên bây giờ phải chờ Tam hoàng tử, nếu hắn thờ phụng Mẫu Thần thì có thể nhường công lao quảng bá khoai lang cho hắn."
Nói tới đây nàng vô cùng tiếc nuối: "Nếu ta có thể phân biệt được người tốt người xấu thì hay rồi."
"Từ từ đã, Mẫu Thần chắc sẽ có năng lực này, nếu không sao bà ấy có thể trở thành chủ nhân của một giới được chứ."
"Chỉ mong vậy." Chu Oánh nói xong đứng dậy vươn vai nói:" Đi thôi, tắm rửa ngủ sớm, nếu không ngày mai không dậy nổi."
"Ừ, đúng rồi, ta mới hầm một nồi tổ yến, chúng ta ăn rồi hẳn ngủ."
"Cũng được, luôn tay luôn chân nửa ngày đúng là quá mệt." Chu Oánh đáp lời, cùng hắn quay về biệt thự.
Ngày hôm sau, khi mọi người nhìn thấy đồ đạc trong nhà, người nào người nấy vui mừng khôn xiết, tin tức đương nhiên truyền đi rất nhanh.
Đương nhiên cũng có người khó hiểu, rõ ràng họ cũng lễ bái, tại sao không cho họ thứ gì? Nhất thời, nhóm người này đồng loạt nghi ngờ có phải Mẫu Thần làm việc không công bằng hay không.
Nhưng lại xuất hiện một lượng lớn lương thực cũng khiến đám quản lý như Điền Kính Trung và Khổng huyện lệnh nhận ra chuyện Mẫu Thần cho lương thực là thật.
Nhiều đồ như vậy không thể chuyển đến tay họ mà không ai phát hiện ra.
Sau đó Điền Kính Trung đi thẳng đến bến tàu, thấy họ toàn được cho bột mì trộn thì không khỏi nói thầm: "Bột mì trộn, chẳng lẽ Mẫu Thần không cho nổi thứ gì tốt hơn à?"
"Đình trưởng đại nhân, ngươi xem chỗ này còn có mấy cái giỏ đựng cá, cũng là Mẫu Thần nương nương cho, không biết là có ý gì?" Lúc này, một ông cụ xách giỏ ra ra nói.
Điền Kính Trung tò mò cầm lên xem, không ngờ đúng là một giỏ đựng cá rất đỗi bình thường ở phương nam.
Sau đó nhìn ông cụ nói: "Chẳng lẽ để các ngươi đánh cá?"
"Đánh cá, dưới sông có cá à?" Ông cụ nghe thế thì mắt sáng bừng, bây giờ dù họ đã có bột mì trộn, cuộc sống dễ chịu hơn trước kia.
Nhưng không có dầu, không có thức ăn mặc, cơm nước xong mới chốc sau đã thấy đói, khó chịu lắm.
Nếu có cá, ít nhiều cũng có thể dính tí đồ mặn.
"Đi, xem xem." Điền Kính Trung nghe đến đó, lập tức cầm giỏ cá theo họ ra ngoài.
Đến bờ sông lại phát hiện ngoài rong rêu mọc đầy ra, căn bản là nhìn không thấy con cá nào.