Chương 434: Mẫu Thần Hiển Linh (7)
Chương 434: Mẫu Thần Hiển Linh (7)
Chương 434: Mẫu Thần Hiển Linh (7)
Sau đó sực nghĩ tới điều gì, tiếc rẻ móc ra một miếng bánh bột ngô, bẻ nát bỏ vào sọt cá rồi thả sọt xuống sông.
Cùng lúc đó, sau khi Lưu chưởng quỹ nhận được tin tức, thoạt tiên ông ấy đến chỗ tá điền xem họ phân chia trứng gà và bột mì trộn rồi chạy tới thôn Tân An.
Sau khi xác nhận chuyện này là thật, ông ấy khó hiểu hỏi Hồ Xuân: "Hôm qua ta cũng dâng hương, sao không có chút động tĩnh nào."
"Tại sao các ngươi một lần nhận được nhiều lương thực như vậy?"
Hồ Xuân nghe xong thuật lại lời hôm qua của Cố Thừa Duệ: "Có lẽ là vì sự thành tâm của người dâng hương, người không thành tâm có lẽ Mẫu Thần nương nương không nghe được lời cầu nguyện của người đó."
"Thứ hai là, hình như ngài không thiếu lương thực."
"Ta còn nghe nói tá điền ở thôn trang cùng đến cúng bái, hơn nữa cũng giống như chúng ta, đi một bước lạy ba lần, nhưng đồ họ được nhận cũng không nhiều."
"Là vậy sao?" Lưu chưởng quỹ nghe hắn ta nói như vậy, đúng là hơi chột dạ.
Dù sao hôm qua lúc cúng bái ông ấy đúng là mang tâm thái nửa tin nửa ngờ, không hề tin lời đồn Mẫu Thần nương nương hiển linh gì đó.
"Ta chỉ có thể nghĩ ra hai nguyên nhân này." Hồ Xuân gật đầu nói.
Lúc này Cố Thừa Duệ cầm bạc đến đưa cho Hồ Xuân.
Sau khi biết được nguyên nhân đến nhà của Lưu chưởng quỹ, nhớ tới lời Chu Oánh nói, hắn gật đầu đồng ý: "Ta thấy Hồ Xuân nói có lý, hay là ngươi thành tâm thử lại xem?"
"Ta muốn đi mua nhang, ngài có muốn đi cùng không?" Hồ Xuân nhìn Lưu chưởng quỹ nói.
"Đi, đi mua nhang trước, những thứ khác tính sau." Lưu chưởng quỹ chần chờ một lúc rồi gật đầu.
Sau đó hai người cùng nhau chạy lên trấn.
Lúc mua nhang ở cửa hàng, nghe được chuyện dân tị nạn nhận được sọt cá giờ đang câu cá, còn có người phát hiện vịt hoang trong bụi lau sậy bên bờ sông.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc về quẹo vào bến tàu, vừa khéo thấy cảnh đám Điền Kính Trung đang kéo sọt lên thì vội chạy tới xem.
Bên trong không chỉ có cá nhỏ bằng bàn tay, không chỉ vậy cá chạch và lươn còn nhiều hơn hẳn.
Lưu chưởng quỹ nghiêm túc nói: "Xem ra dưới sông này có không ít cá chạch và lươn."
Đây không phải chuyện tốt lành gì, chúng rất giỏi đào hố, lỡ phá hỏng đê đập thì phiền phức to.
"Đúng vậy, thiên địch của chúng bây giờ sợ là đã chết hết cả rồi, không chết thì cũng trốn biết, khiến đám này tràn lan." Điền Kính Trung gật đầu đồng tình.
Sau đó cầm giỏ cá nói với ông lão trong đám dân tị nạn: "Ta lấy một cái sọt không, tìm người bắt chước làm ra một cái nữa, chờ họ làm xong ta sẽ trả lại."
"Ngài cứ việc dùng."
"Thật ra chúng ta biết đan cái này, nhưng không biết tại sao Mẫu Thần nương nương lại cố ý tặng nó, chốc nữa chúng ta tự lên núi tìm đồ đan là được." Ông cụ lắc đầu nói.
"Hay là còn có ý khác?" Lưu chưởng quỹ hỏi như có điều suy nghĩ.
"Cái gì?" Điền Kính Trung tò mò hỏi.
"Cho người ta cá không bằng dạy người cách câu, ý bảo hãy tự nuôi sống chính mình, không nên quá ỷ lại nàng."
"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Lưu chưởng quỹ kéo hắn ta qua một bên, thuật lại chuyện bị đối xử khác biệt và lượng vật tư chênh lệch nhận được giữa thôn Tân An và thôn trang.
Sau đó nói tiếp: "Ta, Hồ Xuân và Cố Thừa Duệ đưa ra kết luận là, thôn trang tạm thời không thiếu lương thực, mới không cho nhiều."
"Chỗ này lại cho giỏ cá nên ta nghĩ nàng ấy có ý bảo chúng ta tự nuôi sống mình."
Điền Kính Trung nghe xong gật đầu đồng ý: "Cũng đúng, hiện tại toàn bộ Đại Minh thậm chí cả vùng đại lục đều gặp tai họa nghiêm trọng, nếu chỉ dựa vào sự tiếp tế của Mẫu Thần thì lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy?"
"Cuối cùng vẫn phải dựa vào chính chúng ta."
Sau đó nhìn nhang đèn trong tay ông ấy, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không thiếu ăn không thiếu uống, sao giờ cũng đi thắp hương?"