Chương 436: Mẫu Thần Hiển Linh (9)
Chương 436: Mẫu Thần Hiển Linh (9)
Chương 436: Mẫu Thần Hiển Linh (9)
Nàng nhanh chóng hiểu ra màu nắng là ánh sáng tín ngưỡng hay nói cách khác là màu trắng, màu vàng là ánh sáng công đức, màu tím là khí thế đế vương, màu đỏ là độ may mắn, màu đen là vận xui, màu máu là sát khí, chỉ kẻ đại gian đại ác mới sở hữu nó.
Chẳng hạn như các binh lính, tuy cũng giết người, nhưng chỉ cần không làm ác, trên người họ ngược lại sẽ là ánh sáng công đức.
Sau khi hiểu ra, nàng vui vẻ vô cùng, sau này nàng cũng tiện chọn người mà giúp.
Điều khiến nàng không ngờ đến là trên người Điền Kính Trung thậm chí có ánh sáng tín ngưỡng nhàn nhạt, xem ra mấy năm làm đình trưởng của hắn ta vẫn tương đối thành công.
Kế tiếp bắt đầu phân phát vật tư, đầu tiên là bên quân doanh, nàng cho họ hai trăm túi bột mì hỗn hợp, năm con heo.
Thôn thì cho có 2. 000 quả trứng gà.
Còn những thôn khác thì chia theo đầu người, mỗi người một trăm cân, có thể cầm cự đến khi thu hoạch khoai lang.
Đồng thời nàng cũng dùng tinh thần lực biến kẻ quanh thân mang ánh sáng màu máu dày đặc trở thành đồ ngốc.
Tiếp theo là trấn trên, nàng chất đầy bột mì hỗn hợp trong phòng kho thường dùng để cất đồ, về phần cụ thể là bao nhiêu nàng cũng không rõ lắm.
Sau đó gửi riêng cho Điền Kính Trung và Lưu chưởng quỹ hai trăm cân bột mì đen, một trăm quả trứng gà.
Cuối cùng là thôn trang, bỏ hai mươi túi bột mì đen, sau đó thêm chút cám, đậu tương và cỏ khô cho dê bò ăn.
Bận rộn xong, nàng thử dò xét tình hình trên núi, kết quả lại phát hiện chỉ dò được loanh quanh miếu Mẫu Thần chứ không thể tiến xa hơn.
Sau đó, nàng thử những nơi khác nhưng vẫn không được, lúc này mới phát hiện, nàng chỉ có thể tìm được chủ nhân bằng cách lần theo tín ngưỡng, những nơi khác nàng căn bản không dò xét được.
Cuối cùng đành phải lui ra thu hoạch một mẻ gạo, gạo tím, gạo nếp, ...
Xây xát tróc vỏ rồi cất gạo vào phòng kho. Vỏ giã nát trộn với bồ công anh, hoa cúc, ... quấy thành thức ăn cho gia súc trong không gian.
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người lại bùng nổ, đồng thời họ cũng nhận ra rằng Mẫu Thần không phải thiên vị mà là người đã có đồ ăn thì được cho ít hơn.
Cùng lúc đó, Khổng huyện lệnh, người của Đại hoàng tử ẩn nấp trong trấn và Tô Lão Thất cũng nhận được tin tức.
Ba phe lập tức báo cho chủ tử nhà mình, lần lượt là ba vị hoàng tử.
Đồng thời Lưu chưởng quỹ cũng gửi thư cho Tam hoàng tử, nói rõ quân lương bên này tạm thời được giải quyết, bảo hắn ta yên tâm.
Phu thê này người vừa thức dậy đã thấy Triệu Thành, Lý Sinh và Phương Thanh mang theo một túi nhang đến cửa.
Chu Oánh kinh ngạc hỏi: "Các ngươi tới thắp nhang à?"
"Đúng, chúng ta nghe nói linh lắm nên tới bái lạy." Triệu Thành nói.
"Các ngươi thiếu lương thực?"
"Tạm thời không thiếu, chúng ta tới cầu bình an."
"Thì ra là thế, vậy các ngươi ngồi xuống cùng ăn một bữa đi, ăn xong ta đi với các ngươi."
"Không được, chúng ta ăn rồi, chỉ đi ngang qua thôi, đến thăm nhà." Triệu Thành khoát tay nói, sau đó cùng bọn họ rời đi.
Chu Oánh thấy vậy cũng không ngăn cản gì mà hô lên: "Vậy lát nữa về nhớ ghé qua chơi."
"Biết rồi bà chủ." Triệu Thành đáp một tiếng, sau đó lên núi.
Phu thê hai người nhanh chóng cơm nước rồi chuẩn bị cho đám Triệu Thành một túi rau dưa tươi, nửa túi khoai lang khô và nửa túi bí đỏ khô.
Sau khi tiễn họ đi, một lát sau tộc trưởng cầm năm quả trứng gà đến nhà nói: "Trong thôn được hai ngàn quả trứng gà, chia theo đầu người, hai người năm quả, tuy không nhiều nhưng cũng là quà thần ban, các ngươi cũng nếm thử đi."
"Đại bá vất vả rồi." Cố Thừa Duệ nhận lấy.
"Không ngại, nói ra cũng xấu hổ."
"Chúng ta canh giữ miếu Mẫu Thần nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghĩ tới việc cúng bái, không ngờ lại để người ngoài đến khai quang." Tộc trưởng lắc đầu nói.
"Thế sự vô thường, đừng quá tiêu cực, tịnh tâm thôi." Cố Thừa Duệ trả lời.
"Cũng đúng, quá khứ đã là quá khứ."