Chương 437: Mẫu Thần Hiển Linh (10)
Chương 437: Mẫu Thần Hiển Linh (10)
Chương 437: Mẫu Thần Hiển Linh (10)
"Nhưng sau này không cần biết người ngoài thấy thế nào nghĩ thế nào, dù sao tộc Cố thị chúng ta coi như cùng tiến cùng lùi với Mẫu Thần rồi."
"Buổi tối ta sẽ triệu tập toàn bộ nam nhân Cố thị lên núi thắp hương, ngươi nhớ đến từ đường tập hợp sớm."
"Được, ta nhất định sẽ đi." Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
Sau khi tiễn tộc trưởng về, Cố Thừa Duệ ôm Chu Oánh hôn hai cái nói: "Nếu họ biết người họ sắp bái tế là vợ ta, không tưởng tượng được họ sẽ nghĩ thế nào."
"Chàng có thể không đi mà?"
"Ta vẫn nên đi vậy, nói không chừng vì quan hệ giữa chúng ta, ta có thể cho nàng nhiều tín ngưỡng hơn đấy."
"Hơn nữa quỳ gối trước mặt vợ cũng không mất mặt."
Bên kia, Khổng huyện lệnh truyền tin cho Tam hoàng tử, bảo nha dịch đến các trấn báo tin.
Sáng mai yêu cầu các đình trưởng đưa những người quan trọng trong trấn đến, cũng như trưởng thôn và tộc trưởng của mỗi tộc, tập hợp ở trấn Thanh Thủy cùng nhau lên núi tế bái.
Đồng thời thông báo cho Điền Kính Trung bày biện hương án, chuẩn bị bữa ăn tiếp đãi mọi người.
Bên kia, Tam hoàng tử đầu tiên là nhận thư của Lưu Lưu chưởng quỹ, sau khi đọc nội dung trong thư, hắn ta không tin.
Vì hắn ta căn bản không tin mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này, nếu không nhiều binh lính chết đi như vậy, linh hồn của họ sẽ đặt ở đâu?
Còn mấy kẻ làm điều ác kia, tại sao vẫn sống khỏe mạnh mà không bị ai trừng trị?
Chu Hoài Minh nhìn vẻ mặt của hắn ta, biết ngay hắn đang nghĩ gì, trầm tư một lát rồi nói: "Việc này thật sự cần phải nghiêm túc xử lý, nếu Lưu thúc đã gửi thư, chứng minh thật sự có người phát một lượng lớn lương thực ở huyện Vận Hà."
"Bột mì hỗn hợp tuy khó ăn, thô ráp, nhưng thực sự đã chiếm được cảm tình của rất nhiều người, sợ là có người âm mưu gì đó."
Hắn ta vừa dứt lời, một tên lính truyền tin chạy vào nói: "Tướng quân, Khổng huyện lệnh huyện Vân Hà gửi tin."
"Ồ, đưa cho ta." Tam hoàng tử tò mò duỗi tay ra.
Lính truyền tin lập tức cung kính đưa tờ giấy cho hắn ta, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Tam hoàng tử mở tờ giấy ra, nghiêm túc nhìn, tờ giấy nhỏ, chữ viết cũng cực nhỏ, thuật lại toàn bộ chuyện Mẫu Thần hiển linh một cách khách quan.
Đương nhiên cũng kể cách đối xử khác biệt của Mẫu Thần.
Cuối cùng còn nhắc tới chuyện một tên ác nhân ăn thịt người, đến miếu Thần Mẫu tế bái một lần, lúc về liền biến thành đồ ngốc.
Hắn ta đọc rồi đưa cho Chu Hoài Minh, chờ người kia cũng đọc xong thì hỏi: "Việc này ngươi thấy thế nào?"
"Chẳng lẽ là thật? Nếu là người, không thể âm thầm đến độ toàn bộ người trong trấn cũng không nghe được chút tiếng động nào." Chu Hoài Minh khó tin.
Sau đó chần chừ một lát rồi nói: "Đúng rồi, ta nhớ bà nội ta hồi còn bé cũng từng nhắc đến chuyện Mẫu Thần, hay là chúng ta tìm người của thế hệ trước tới hỏi xem?"
"Vậy việc này ngươi đích thân đi làm đi, nhớ tìm nam nhân đáng tin cậy, đừng tìm nữ nhân." Tam hoàng tử như có điều suy nghĩ, gật đầu nói.
"Hạ quan đi làm ngay." Chu Hoài Minh nói xong xoay người vội vã rời đi.
Hắn ta đến một ngôi làng gần đó, tìm thôn trưởng và các vị tộc trưởng hỏi thăm tình hình.
Phần lớn đều không hiểu gì, chỉ biết là có sự tồn tại của miếu Mẫu Thần, nhưng Mẫu Thần có hiển linh bao giờ chưa thì họ thật sự không biết.
Chỉ có hai vị tộc trưởng lớn tuổi nghe xong thì tỏ ra kích động, cũng nói là họ thật sự có nghe qua.
Cuối cùng Chu Hoài Minh đưa họ tới một ngôi làng bên cạnh quân doanh, sau đó hẹn Tam hoàng tử ra ngoài, tường thuật tình huống cho Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử nghe xong thì rất kinh ngạc, không ngờ đúng là có người nghe nói qua, sau đó hỏi: "Vậy các ngươi nói ta biết chuyện gì đã xảy ra?"
"Chắc cũng phải bảy tám mươi năm rồi kể từ khi chúng ta gặp được vị đại nhân này."