Chương 438: Mẫu Thần Hiển Linh (11)
Chương 438: Mẫu Thần Hiển Linh (11)
Chương 438: Mẫu Thần Hiển Linh (11)
"Hai huynh đệ chúng kỳ thật nguyên quán là người phương Nam, năm đó theo người nhà chạy nạn trốn lũ mới tới nơi này."
"Nghe nói khi đó có người bị nước lụt vây khốn trong miếu Mẫu Thần."
"Ngay tại lúc sắp chết đói, họ cùng nhau bái lạy Mẫu Thần."
"Sau đó Mẫu Thần cho đoàn người bọn họ lương thực đủ dùng trong một tháng, hơn nữa còn là gạo."
"Khi ấy họ mới có thể sống sót."
"Ta còn nghe người già trong thôn kể lại vài chuyện tương tự, nhưng mấy năm gần đây, dù có thờ cúng miếu Mẫu Thần bao nhiêu lần cũng không có động tĩnh gì nên dần dần không còn người bái tế nữa."
"Ý ngươi là, mỗi lần Mẫu Thần ra tay đều nhằm lúc xuất hiện đại nạn, bình thường ngài ấy không có phản ứng gì đúng không?" Tam hoàng tử hỏi với vẻ trầm tư.
"Chuyện này ta không rõ lắm, tóm lại là chúng ta chỉ nghe qua chứ chưa từng tận mắt chứng kiến." Ông lão lắc đầu nói.
"Vất vả hai vị đi một chuyến." Tam hoàng tử nghe xong rồi bảo quan binh đưa họ về, tăng cho mỗi người hai cân bột mì đen.
Buổi tối, cơm nước xong, Chu Hoài Minh nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Tam hoàng tử, biết ngay hắn ta đang rất mất bình tĩnh.
Cũng dễ hiểu, lúc này giang sơn Đại Minh loạn trong giặc ngoài, chiến hỏa nổi lên bốn phía.
Đau đầu nhất là nạn ăn thịt người ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Nếu không có lương thực để dập tắt sự hỗn loạn này thì Đại Minh thật sự sắp kết thúc rồi.
Nhưng loại tin vỉa hè này là thật sao, nếu là thật thì tốt.
Nếu là giả thì ai đang quấy rối, nhỡ thu mua lòng người rồi trực tiếp chiếm lấy giang sơn Đại Minh, thế lại hỏng bét.
Cuối cùng hắn ta nói: "Hay là ta qua đó một chuyến, nghiêm túc điều tra?"
Tam hoàng tử lắc đầu nói: "Không cần, nhân thủ bên kia cũng không ít, họ không có chút manh mối nào, ngươi đi cũng vô dụng."
"Vậy..."
"Khoan đã, không phải Khổng Trường Phong nói ngày mai hắn định dẫn người của cả huyện đi bái tế Mẫu Thần sao, chờ chỗ hắn có kết quả rồi bàn tiếp."
"Ngoài ra gửi thư cho Lưu chưởng quỹ, tối mai tăng cường theo dõi mọi phòng kho trong trấn, nếu quả thật có người giở trò, tối mai chúng ta sẽ có câu trả lời."
"Vâng, thế ngài đi ngủ sớm một chút." Chu Hoài Minh nói xong xoay người lui ra ngoài, sau đó viết một mảnh giấy cho Lưu chưởng quỹ rồi gửi đi bằng bồ câu đưa thư.
Lưu chưởng quỹ nhận được thư, hơi giật mình, thầm mắng mình sơ suất, sau đó lập tức bố trí nhân thủ.
Buổi tối, sau khi Chu Oánh tiến vào không gian thì phát hiện hôm nay màu sắc của mây chỉ nhiều hơn hôm qua một chút, đồng thời cũng biết trấn Thanh Thủy đã bão hòa, hoặc có lẽ là sắp đạt đến mức bão hòa.
Nàng cũng không có để ý nhiều mà nghiêm túc hấp thu vào.
Sau khi hấp thu xong thì đi vào nhà kho, có lẽ tạm thời chưa xảy ra tình trạng thiếu lương thực là do không có quá nhiều người cầu lương thực.
Ngược lại là mọi người thường cầu bình an, cầu con, cũng như những điều khác.
Đương nhiên cũng có người cầu lương thực nhưng mà là lương thực tinh, thịt và những thứ tương tự.
Chu Oánh đi theo tín ngưỡng phát hiện, nếu thấy nhà nào có người bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng hoặc có trẻ con, phụ nữ có thai thì nàng sẽ để lại chút trứng gà, một ít lương thực tinh mà cũng không để ý những chuyện khác.
Điều quan trọng nhất còn lại trong ngày cũng là chuyện Cố thị nhất tộc lên núi tế bái chuyện.
Nhưng mà bọn họ cũng chỉ cầu bình an.
Điều đáng nói là trên người của trưởng tộc không chỉ có tín ngưỡng mà còn có công đức, thậm chí còn có vận may nhàn nhạt, điều này khiến nàng hết sức hiếu kỳ.
Rồi sau đó trên người trưởng thôn cũng có, chỉ có điều là không có vận may.
Ngược lại là Cố Thừa Nghiệp, trên người hắn ta cũng có ánh sáng vận may nhàn nhạt.
Người khiến cho nàng kinh ngạc nhất chính là Cố Thừa Duệ, có thể nói là trên người hắn kim quang lóng lánh, cũng sắp thành Kim Phật hiển linh.