Chương 471: Vào Kinh Nhận Thưởng (18)
Chương 471: Vào Kinh Nhận Thưởng (18)
Chương 471: Vào Kinh Nhận Thưởng (18)
Sau khi một chén rượu vào trong bụng, hắn ta cũng biết bọn họ đói bụng cho nên không mời rượu nữa.
Mà gắp cho mỗi người bọn họ một miếng sườn trâu rồi nói: "Nếm thử tay nghề đầu bếp trong phủ này xem như thế nào?"
Chu Oánh nếm thử một miếng nói: "Nói thật tay nghề này không tệ, chỉ là có chút mặn so với khẩu vị của ta."
Chu Hoài Minh gật đầu nói: "Đúng là như vậy, sau này ta sẽ bảo bọn họ một chút, có thể giảm chút muối trong cơm của các ngươi."
"Chuyện này cũng không cần thiết, chúng ta không ở được mấy ngày."
"Dù sao thì cũng phải ăn cơm thư tháo, yên tâm đi, không có gì khó khăn." Chu Hoài Minh nói xong thì chiêu đãi bọn họ bắt đầu ăn.
Sau bữa ăn, Cố Thừa Duệ hỏi: "Chu đại ca, ngươi biết cô cô của ta chết vì bệnh gì, khi nào không?"
"Nghe nói là chết bệnh khi đi trong bão tuyết. Về sau ta cũng phái người điều tra nhưng mà chỉ tra được, kể từ khi Cố gia bị xét nhà thì cô cô ngươi liền bệnh, lúc có thiên tai tuyết thì thiếu thuốc mà trời lại vô cùng lạnh cho nên mới không chịu đựng được."
Cố Thừa Duệ nghe xong thì như bị chọc giận mà cười lên, một phu nhân của vị quan lớn mà lại thiếu thuốc, đó phải là dược liệu quý giá đến mức nào chứ.
Chu Hoài Minh nghe thấy tiếng cười tràn đầy châm chọc của hắn thì liền biết hắn không tin.
Lúc đó hắn cũng không tin, nhưng mà vào thời điểm thiên tai tuyết thì đúng là kinh thành bị vây một đoạn thời gian, ai cũng biết rõ chuyện đó.
Cho nên đến cùng là người làm hay thật sự do thiếu thuốc thì cũng rất khó phán đoán.
Sau đó cũng không giấu diếm mà nói cho hắn biết tất cả những gì mình điều tra được.
Cố Thừa Duệ nghe xong thì nhất thời cũng không phán đoán được, nhưng mà hắn dám khẳng định cô cô của hắn đã bị bắt nạt.
"Nương của ta chết cóng chứ không phải do thiếu thuốc." Lúc này Dương Uyển Ninh được bà tử đỡ đến nói.
Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút, không nghĩ quả là Dương Uyển Ninh, sau đó hỏi: "Bây giờ cơ thể còn có chỗ nào không thoải mái không?"
"Ngoại trừ choáng đầu thì tất cả đều tốt." Dương Uyển Ninh nói đến đây thì cúi người hành lễ nói: "Cảm tạ tam biểu ca cứu."
"Phải rồi, mau ngồi xuống đi. Choáng đầu là bởi vì đụng phải đá, cứ nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ không sao." Cố Thừa Duệ nói.
Bà tử nghe xong thì lập tức đỡ Dương Uyển Ninh ngồi lên trên ghế ở một bên.
Chu Hoài Minh thấy vậy thì nói với bà tử: "Dương cô nương bị thương trên đầu, ngươi bảo phòng bếp làm chút đồ ăn thanh đạm."
"Vâng." Bà tử lên tiếng rồi quay người đi.
Luc này Cố Thừa Duệ mới hỏi: "Biểu muội, ngươi vừa mới nói cô cô bị chết cóng, đây là có chuyện gì?"
Dương Uyển Ninh cúi đầu nắm chặt quả đấm rồi nói: "Sau khi Cố gia xảy ra chuyện thì đúng là nương của ta bị tâm bệnh, nhưng cũng từ đó mà càng ngày thân phận càng kém. Nhưng mà nàng cũng chỉ là sợ lạnh mà thôi. Vào mùa đông năm ngoái, tuyết rơi đặc biệt lạnh, trong phủ không có đủ than cho nên đã cắt than của nương, chưa đến hai ngày nương ta liền..."
Đồng thời Chu Oánh dùng thần thức quan sát nàng ấy thì cũng phát hiện trong mắt của nàng ấy có hận ý khắc cốt cùng sát ý, điều này khiến da đầu của nàng có chút tê dại.
Xem ra vị biểu muội này cũng không phải là một người đơn giản.
"Khi đó là ai quản lý Dương phủ?" Cố Thừa Duệ nghe xong thì trầm mặc hỏi.
"Nãi nãi ta, Thôi thị cùng cháu gái của nàng là Tiểu Thôi thị."
"Tiểu Thôi thị, chính là quý thiếp sinh Đại thiếu gia."
"Đúng vậy, bây giờ nàng đã phù chính."
Cố Thừa Duệ gật đầu nói: "Vậy kế tiếp ngươi định làm như thế nào?"
Mặc dù bọn họ là người nhà mẹ đẻ nhưng mà lại là tiểu bối, hơn nữa trên người còn mang tội cho nên căn bản là không quản được chuyện của Dương gia.
Hơn nữa hắn cũng không muốn quản quá nhiều.
Cho nên có muốn sống tốt hay không thì cũng phải xem ý tứ của tỷ muội họ.