Chương 472: Vào Kinh Nhận Thưởng (19)
Chương 472: Vào Kinh Nhận Thưởng (19)
Chương 472: Vào Kinh Nhận Thưởng (19)
Nếu như bọn họ phản kháng thì hắn không ngại giúp một chút, nếu không thì hắn cũng không cần quan tâm.
"Không biết chỗ của biểu ca có giấy ghi đồ cưới của nương ta không?" Dương Uyển Ninh ngẩng đầu hỏi.
Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút rồi lắc đầu nói: "Không, nhưng mà hẳn là trong nhà không có, nếu không thì nãi nãi ngươi cũng sẽ không nhắc đến."
"Tiểu muội biết." Dương Uyển Ninh nghe xong thì chán nản gật đầu nói.
Chỉ chốc lát sau, bà tử bưng một bát mì canh gà cho Dương Uyển Ninh nói: "Dương tiểu thư, mời."
"Cảm ơn Mã bà bà." Dương Uyển Ninh quay đầu nói.
"Vậy các ngươi cứ trò chuyện trước, nếu như ba người các ngươi có cần gì thì cứ nói với Mã bà bà, buổi tối chúng ta có thể nướng thịt ăn." Chu Hoài Minh đứng lên nói.
"Được, cũng đúng lúc chúng ta mang theo nguyên liệu, ngươi cứ chuẩn bị thịt cùng lò nướng, xiên là được." Cố Thừa Duệ nói xong thì đưa nàng ra ngoài.
Mã bà tử thấy vậy thì lập tức thu dọn bát đũa trên bàn rồi lui xuống.
Lúc này Dương Uyển Ninh mới cầm đũa lên ăn mì.
Sau bữa ăn, nhìn về phía uống nước trà Chu Oánh nói: "Ngài là tam tẩu sao, cảm tạ ngài hôm nay chăm sóc ta một đường."
"Ngươi quá khách sáo rồi." Chu Oánh lắc đầu nói. Sau đó hỏi: "Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, sao ngươi lại chạy đến vùng ngoại ô?"
"Miếu Mẫu thần nương nương ở trên ngọn núi kia, ngày hôm qua tiểu muội đi theo nãi nãi đến trên núi dâng hương. Sáng sớm hôm nay nhị muội ta đề nghị lên núi đi săn, ai biết lại bị người khác mưu hại."
"Muốn gả ngươi cho thư sinh kia sao?"
"Đúng vậy, nửa tháng trước hoàng thượng hạ chỉ muốn tuyển chính phi cho tam hoàng tử, tứ hoàng tử, cùng với thất hoàng tử. Yêu cầu đích nữ nhà quan nhị phẩm trở lên tham tuyển, mà ta là đích trưởng nữ Dương phủ cho nên..."
Chu Oánh hiểu rõ gật đầu nói: "Tam hoàng tử đã sắp xếp thư sinh kia vào trang tử, nếu như ngươi cần hắn thì có thể nói trước một tiếng."
"Sao các ngươi lại đi theo tam hoàng tử về kinh thành?"
"Là vì chuyện khoai lang, ban đầu là chúng ta đào được hạt giống ở trên núi cho nên lần này vào kinh là phụng chỉ nhận thưởng."
Dương Uyển Ninh nghe xong thì mắt lập tức phát sáng lên, nhưng mà cũng không hỏi nhiều nữa.
Đúng lúc Cố Thừa Duệ đi đến, trực tiếp đứng lên nói: "Biểu ca, tẩu tử, sau này còn nhờ hai người thay tiểu muội nói tiếng cảm ơn với tam hoàng tử, bây giờ ta phải hồi phủ. Sau này chúng ta sẽ liên lạc lại."
"Vết thương trên đầu ngươi cũng không nhẹ, cứ như vậy trở về được không?" Cố Thừa Duệ hỏi.
"Không được cũng phải được, nếu ta không quay về thì không biết bên ngoài còn có thể truyền ra những tin đồn nhảm nhí nào."
"Vậy ta lấy cho ngươi chút bạch dược mang về, sau khi đi về thì nhớ thay thuốc đều đặn." Cố Thừa Duệ nghe nàng ấy nói như vậy thì cũng không lại giữ lại mà quay về lấy một lọ bạch dược đưa cho nàng ấy.
"Biểu ca là đại phu sao?" Dương Uyển Ninh tiếp nhận bình thuốc rồi hỏi.
"Đúng vậy, sau khi về quê bị bức bách nên tìm công việc, đổi làm đại phu."
"Cũng rất tốt, vậy tiểu muội liền cáo từ."
"Vẫn nên để ta đánh xe đưa muội trở về." Cố Thừa Duệ nói xong thì dẫn nàng ấy đi ra ngoài.
Sau khi tìm được xe ngựa của mình thì đưa nàng ấy về phủ.
Bên này, sau khi Chu Oánh thấy bọn họ đều đi hết thì quay người trở về phòng ngủ, nằm xuống duỗi lưng một cái liền ngủ thiếp đi.
Chờ Cố Thừa Duệ trở về đến nơi thì đã thấy nàng ngủ, hơn nữa còn có tiếng gáy nhẹ.
Thấy nàng ngủ say như vậy thì hắn cũng không làm phiền mà cầm tấm thảm sang giường bên cạnh chợp mắt.
Bên kia, tam hoàng tử thay y phục, lúc tiến cung thì vừa lúc thấy Hoàng Thượng ăn cơm.
Hoàng Thượng nhìn thấy hắn ta đi vào thì lập tức vẫy vẫy tay nói: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, vừa vặn bồi phụ hoàng ăn bữa cơm."
"Vâng, phụ hoàng." Tam hoàng tử nói xong thì đi tới, ngồi xuống bồi ông ấy ăn cơm.