Chương 473: Vào Kinh Nhận Thưởng (20)
Chương 473: Vào Kinh Nhận Thưởng (20)
Chương 473: Vào Kinh Nhận Thưởng (20)
Sau bữa ăn, Hoàng Thượng hỏi: "Một đường thuận lợi không?"
Tam hoàng tử chần chờ một chút rồi vẫn quyết định nói ra.
Một là chuyện có người giật dây bỏ thuốc.
Một chuyện là chuyện Hoàng Thượng biết, có người không kịp chờ đợi muốn mạng của hắn ta, nhớ nhung cái ghế của hắn ta.
Sau đó nói: "Tạm được, chỉ là lúc đi qua thung lũng thì gặp phải chuyện kỳ quái?"
"Chuyện kì quái, là chuyện kỳ quái như thế nào?"
"Ngày đó nhi thần cũng sợ bị mai phục cho nên cắm trại ngay ở chỗ thung lũng. Lúc buổi tối, sau khi nghe được một hồi tiếng địch trầm thấp thì thấy có rắn nhanh chóng bò vào trong trướng phòng. Nếu không phải là Cố Thừa Duệ đi tiểu đêm uống nước thì sợ là chúng ta sẽ bị rắn độc cắn chết."
"Rắn độc?" Hoàng Thượng nghe xong thì phẫn nộ.
Nếu như không nhớ lầm thì loại thuật ngự thú này chỉ có một số ít người Tây Nam biết.
Tây Nam...
Chẳng lẽ vẫn là lão đại.
Nhưng lỡ như...
Sau đó hỏi: "Biết là ai làm không?"
"Không rõ, không bắt được người." Tam hoàng tử lắc đầu nói.
Hoàng Thượng nghe xong thì gật đầu nói: "Tuổi của ngươi cũng không nhỏ, ba ngày sau ta sẽ sắp xếp một buổi cung yến tuyển phi, đến lúc đó mấy huynh đệ các ngươi sẽ tuyển chính phi. Đồng thời cũng luận công hành thưởng cho ngươi và hiền vương thúc của ngươi."
"Tạ phụ hoàng, nhi thần nghe ngài sắp xếp." Tam hoàng tử nói đến đây hỏi: "Cái kia vợ chồng Cố gia cũng cùng đến sao?"
"Tình huống hiện tại của Cố gia như thế nào?" Hoàng Thượng hỏi ngược lại.
Tam hoàng tử biết huyện Vân Hà có người của ông ấy bởi vậy cũng không giấu diếm mà nói cho ông ấy biết tình huống đại khái của Cố gia.
"Không ngờ bọn họ đều co được dãn được." Hoàng Thượng nói đến đây thì hỏi: "Nghe nói, vợ chồng lão tam Cố gia có trang tử và tửu lâu đúng không?"
"Đúng vậy, ngài còn nhớ rõ chuyện ba năm trước đây quân lương bị cướp không?" Tam hoàng tử hỏi ngược lại.
"Tất nhiên là nhớ kỹ, là do người của lão đại làm, nếu không phải là các ngươi kịp thời tìm về thì mùa đông năm đó toàn bộ Đông Dương thủy sư các ngươi sẽ phải chịu đói."
"Lúc đó là Chu Hoài Minh áp vận, thiên phòng vạn phòng cũng không ngờ do người nội bộ làm ra, lần kia thiếu chút nữa là hắn đã mất mạng. Là Cố Thừa Duệ phát hiện đồng thời cứu được hắn, nếu không thì cỏ trên mộ phần của hắn đã sớm cao bằng một người."
"Một thư sinh như hắn lại dũng cảm như vậy."
"Lúc đó hắn cũng bị bức ép đến mức nóng nảy, trong đám người cướp lương lần đó có phú hộ Kiều gia trên trấn đó. Nhà bọn họ cùng Cố gia có chút thù hận cho nên sau khi thấy Cố gia trở về thì một mực chèn ép Cố gia khiến bọn họ không còn cả cơ hội ra ngoài làm thợ. Về sau, thậm chí Kiều lão gia còn để mắt tới vợ hắn, cùng với công thức nấu ăn trong tay họ. Hắn bất lực phản kháng cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp bắt nhược điểm của Kiều gia, vì thế liền nhìn chằm chằm vào Kiều gia. Sau khi biết đêm đó bọn họ có hành động thì lập tức đi theo, trên đường về nhà thì gặp phải Chu Hoài Minh hấp hối, vừa vặn hắn cũng biết chút y thuật cho nên Chu Hoài Minh mới có thể sống tiếp được. Nếu không thì với việc toàn huyện truy tìm kia thì Chu Hoài Minh cũng không trốn thoát được. Cho nên về sau Chu Hoài Minh tự lấy tiền của mình mua trang tử và tửu lâu cho bọn họ. Nhưng mà bọn họ cũng không lấy không mà đưa cho Hồng Vận lâu công thức nấu thịt kho, đến cuối cùng ngược lại là chúng ta dính ánh sáng."
"Không ngờ là tiểu tử này cũng có mấy phần huyết tính." Hoàng Thượng gật đầu nói, tiếp đó hỏi: "Đúng rồi, y thuật của hắn như thế nào?"
"Lúc mới bắt đầu, nghe nói là đi theo người trong học viện y có thể trị một ít bệnh. Về sau đi theo một vị đại phu trên trấn học được không ít thứ. Nhìn trước mắt mà nói, chỉ cần không phải bệnh quá nặng thì cơ bản là có thể trị hết bệnh thường gặp."