Chương 475: Vào Kinh Nhận Thưởng (22)
Chương 475: Vào Kinh Nhận Thưởng (22)
Chương 475: Vào Kinh Nhận Thưởng (22)
Thôi thị nghe xong thì quả nhiên không tiếp tục hỏi nhiều mà phất phất tay để nàng ấy trở về.
Nửa buổi chiều, Chu Hoài Minh đem thịt dê cùng công cụ nướng thịt tới, 3 người liền gọi ba bà tử trong viện khách đến giúp đỡ xiên thịt.
Sau khi xuyên xong thì Chu Hoài Minh đi gọi tam hoàng tử tới, đồng hành còn có một thanh niên khoảng ba mươi tuổi mặc hoa phục nghiêm túc.
Sau khi Chu Hoài Minh đi vào thì giới thiệu cho bọn họ một chút.
Lúc này vợ chồng Chu Oánh mới biết vị này là trưởng tử của quản gia, cũng là bảo mẫu của tam hoàng tử Phùng Xuân, trước mắt quản lý tất cả tài sản riêng của tam hoàng tử.
Phùng Xuân ôm quyền nói trước: "Cố đại phu, Cố nương tử, về sau có cần gì thì cứ nói với Phùng mỗ."
"Nhất định, nếu có gì cần hỗ trợ thì ngài cũng đừng khách sáo." Cố Thừa Duệ đáp lễ lại nói.
"Được, nếu đã quen biết nhau thì chúng ta mau chóng ngồi xuống nướng thịt ăn đi." Chu Hoài Minh lập tức hô.
Nói xong thì trực tiếp đi tới phía trước giá nướng, cầm lấy xiên thịt nướng.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì trực tiếp giúp đỡ đập chút than dự trữ.
Chỉ chốc lát sau, Chu Oánh đem một nắm xâu thịt nướng đã chín cho Chu Hoài Minh nói: "Chu đại ca, các ngươi ăn trước đi, cứ để ta nướng là được."
"Cũng được, lát nữa chúng ta sẽ thay ngươi." Chu Hoài Minh nói xong thì đặt một nắm xiên lên bàn nói: "Các ngươi mau ăn lúc còn nóng, nếu để nguội thì sẽ không ngon nữa."
Nói xong thì tự mình lấy một xâu lên ăn: "Ừ, vẫn là cái mùi này, thơm, tươi, non, thực sự là tuyệt."
Còn tam hoàng tử cùng Phùng Xuân nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta thì đều lắc đầu, nhưng cuối cùng cũng không chịu được dụ hoặc, không kịp chờ đợi mà bắt đầu ăn.
Bên này Cố Thừa Duệ giúp đỡ thêm chút than, sau khi rút than lần hai ra thì trực tiếp đi vào phòng.
Chu Oánh thấy vậy thì cảm thấy bọn họ đã đủ ăn trong lúc nhất thời cho nên liền cầm đùi dê đến nướng, đồng thời gọi ba bà tử đến nướng cùng nàng.
Vừa nướng xong đùi dê thì ba người ở bên trong cũng đã ăn gần no.
Chu Oánh liền dẫn 3 bà tử vừa nướng vừa ăn, đồng thời nói chuyện phiếm với bọn họ.
Điều khiến nàng không nghĩ tới là, cho tới bây giờ thậm chí là tam hoàng tử còn chưa động phòng, thật đúng là một dòng nước trong của hoàng gia.
Đồng thời cũng được biết, trước mắt thì phủ hậu viện của tam hoàng tử vẫn do Phùng quản gia làm thay.
Trong phủ, ở trong một núi giả ngoài phòng bếp, Kiều Lan Lan kinh hỉ nhìn người trước mắt nói: "Bọn họ tới, ta có thể động thủ hay không?"
Đối diện, một người mặc đồ như gã sai vặt vừa cảnh giác nhìn xung quanh bốn phía, vừa nói: "Không được, chủ tử nói ngươi còn không thể bại lộ. Còn bảo ta nhắc nhở ngươi, Cố Thừa Duệ kia không có chút tình cảm nào với ngươi. Nếu như làm hỏng chuyện tốt thì hắn cũng sẽ không tha cho ngươi."
"Ta biết, ta đã sớm hết hi vọng với hắn." Kiều Lan Lan gật đầu nói, sau đó hỏi: "Vậy không biết chủ tử có phân phó gì không?"
"Trước mắt thì không, nhiệm vụ của ngươi chính là lợi dụng các loại canh khiến chính phu của tam hoàng tử tuyệt dục, không cần quan tâm đến những chuyện khác. Nhớ là không được phép hành động một mình, nếu bị nhận ra thì sẽ không còn ai cứu được ngươi nữa."
"Ta đã biết." Mặc dù Kiều Lan Lan không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Gã sai vặt nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của nàng ta thì trực tiếp nắm lấy cằm của nàng ta nói: "Nhớ kỹ lời ta nói, hai vợ chồng Cố Thừa Duệ sẽ có người đối phó, mà đó không phải là ngươi."
"Ta biết rõ." Kiều Lan Lan gật đầu nói.
Gã sai vặt thấy nàng ta đi vào thì lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Mà Kiều Lan Lan thì tức giận, nhấc chân đạp về phía hòn núi giả ở bên cạnh, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Nhưng mà cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, cuối cùng vẫn quyết định cho Chu Oánh uống thuốc tuyệt dục, nàng ta cũng muốn xem xem, Cố Thừa Duệ hắn có thể đủ chấp nhận không.