Chương 487: Cung Yến (10)
Chương 487: Cung Yến (10)
Chương 487: Cung Yến (10)
Dù sao bản thân bà ta không có cáo mệnh trên người, nếu không phải được Hoàng hậu cho phép, ngay cả hoàng cung bà ta cũng không vào được.
Nghĩ đến đây đành phải cầu cứu Hoàng hậu.
Hoàng hậu hung hăng liếc nhìn bà ta một cái, nhìn thấy trên trán nữ nhân kia có vệt đỏ nói: "Tiểu cung nữ lớn mật, thế mà cùng nam nhân bên ngoài tư thông mê hoặc cung đình. Người đâu đến đánh chết cho bản cung, vứt xác vào bãi tha ma. Về phần Trần Phóng..."
Hoàng hậu nói tới đây, đột nhiên một cái phu nhân từ bên ngoài vọt vào trong, tiến lên trực tiếp quỳ xuống rồi nói: "Cầu xin Hoàng hậu tha cho tiểu nhi một mạng, về sau thần phụ nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc."
Nói tới đây thì túm lấy Trần Phóng vừa mới mặc y phục vào, bước lên cho hai cái tát nói: "Ngươi đồ nghiệt tử này, bình thường ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt cũng liền thôi. Trong cung là chỗ để ngươi làm chuyện xằng bậy hay sao, thế mà ngươi... Sau khi trở về ta sẽ đánh gãy chân của ngươi."
Trần Phóng vừa trốn tránh vừa trả lời: "Nương, nương, người hãy nghe ta giải thích, con bị người đánh hôn mê đưa tới đây, con cũng..."
Hoàng hậu vừa nghe thì lập tức sai người ngăn cản nói: "Được rồi, chuyện của Trần gia nhà các ngươi thì tự trở về xử lý đi. Chỉ có điều Trần Phóng phải lập tức rời khỏi cung, trừ phi hắn ta có thể đi từ con đường nhập sĩ bước vào triều đình, nếu không cả đời này không được vào cung."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương." Trần phu nhân dẫn theo Trần Phóng khấu đầu, rồi lập tức túm lấy hắn ta bước ra khỏi cung.
Còn về cung nữ kia cũng bị hai vị ma ma bên cạnh Hoàng hậu kéo ra ngoài, tiếp theo chợt nghe từng đợt tiếng kêu hét thảm thiết vọng lại, nhưng rất nhanh không còn có động tĩnh gì nữa.
Mà vẻ mặt bà ấy vô cùng bình tĩnh đi đến điện Cần Chính.
Thôi thị thấy vậy lập tức chạy chậm đi theo.
Các phu nhân thấy thế thì ít nhiều cũng hiểu được sao mọi chuyện lại thành thế này, chẳng qua các nàng cũng không có lá gan bàn tán về Hoàng hậu, mà chỉ sôi nổi thảo luận về Thôi thị, cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay nhất định do bà ta sắp xếp.
Lúc này vị phu nhân lại cao lại vừa cường tráng kia nhìn về phía Dương Uyển Ninh nói: "Nha đầu Uyển Ninh, chuyện hôm nay có phải do kế mẫu của ngươi sắp đặt tất cả hay không?"
Dương Uyển Ninh lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ nữa, trước đó ta và Công chúa Minh Ngọc nói chuyện phiếm ở bên trong đình, sau bị cung nữ không cẩn thận làm đổ nước lên người. Vì vậy Công chúa Minh Ngọc đành đưa ta đến chỗ này thay y phục, nhưng vừa mới đi thì công chúa Minh Ngọc bị người của Hoàng Thượng gọi đi. Lưu ma ma được biểu ca ta nhờ vả vội vàng tới đây đưa y phục cho ta, cho nên chúng ta đi đến bên kia thay y phục. Về phần đã xảy ra chuyện gì, ta thật sự không rõ ràng lắm."
"Biểu ca ngươi đưa y phục cho ngươi, có ý tứ gì?"
"Ta đã biết, vừa nãy nàng ấy mặc y phục mà Dương phủ chuẩn bị cho nàng, mặc kệ là màu sắc hay là kiểu dáng cũng không thích hợp cho tiểu cô nương mặc, nàng ấy lo sợ là chỉ có thể cầu xin biểu ca của nàng ấy giúp đỡ." Lúc này một tiểu cô nương khoảng chừng mười hai mười ba tuổi cười nói.
"Không đúng, biểu ca của ngươi, biểu ca kia của ngươi ở bên ngoại, các ngươi sẽ không..."
"Hắn là Tam biểu ca ruột bên nhà ngoại Cố gia của ta, hai ngày trước vừa mới vào kinh thành."
"Cố gia, Cố gia không phải..."
"Biểu ca không có nói cặn kẽ cho ta biết, chỉ biết hắn đi theo Tam hoàng tử vào kinh thành mà thôi."
"Thì ra là thế."
Một đám phu nhân nghe xong thì vừa đuổi theo đến điện Cần Chính, lại vừa thảo luận sôi nổi về người Cố gia, suy đoán lần này người Cố gia vào kinh thành là xảy ra chuyện gì.