Chương 552: Ta Mệt Mỏi
Chương 552: Ta Mệt Mỏi
Chương 552: Ta Mệt Mỏi
Diêm Chí Võ nhìn theo bóng lưng của bà ấy, trong lòng nhất thời có chút rối bời.
Bởi vì hắn ta biết rất rõ mẫu thân nói đúng.
Cho dù bọn họ có lựa chọn thế nào thì kết cục cũng sẽ không khá hơn là bao.
Lối thoát duy nhất là từ nay về sau, hai người trở về lại là biểu huynh muội.
Nhưng hắn ta thực sự thích Tôn biểu muội, cứ như vậy mà buông tay, hắn ta thực sự không cam tâm.
Chí ít cũng phải biết ý nghĩ của nàng ấy như thế nào.
Nghĩ đến đây, hắn ta trở về phòng, tắm rửa, thay y phục khác, đợi một lúc để mọi người ngủ say mới lặng lẽ ra cửa.
Đi trên con đường vắng, trong lòng hắn ta cũng dần bình tĩnh lại.
Chẳng lẽ hắn ta thật sự chỉ vì tình riêng của bản thân lại khiến hai nhà không được bình yên sao?
Lang thang trên đường một lúc, cuối cùng hắn ta vẫn quay người trở về nhà.
Ở bên này Tôn Diệu Khả đương nhiên biết hắn ta đã hồi kinh, cho nên đêm đó nàng ấy đã chờ đợi hắn ta xuất hiện.
Sự chờ đợi này kéo dài suốt một đêm.
Nhưng cho đến khi mặt trời dần dần ló dạng, nàng ấy vẫn không nhìn thấy bóng dáng mà nàng ấy ngày nhớ đêm mong.
Thanh Đào, nhà hoàn thiếp thân của nàng ấy bưng nước đi vào, nhìn thấy Tôn Diệu Khả sắc mặt xanh xao ngồi trước cửa sổ, nàng ta sửng sốt một chút, đặt chậu rửa trong tay xuống, bước tới lo lắng hỏi: "Tiểu thư, không phải người suốt đêm không ngủ đấy chứ?"
"Thanh Đào, ta mệt mỏi quá." Nói xong, Tôn Diệu Khả liền trực tiếp ngất đi trong lòng nàng ta.
Thanh Đào sợ hãi đến hồn bay phách tán, sau đó nàng ta vội vàng kiểm tra hơi thở của tiểu thư.
Sau khi xác nhận tiểu thư vẫn còn sống, nàng ta thở phào nhẹ nhõm rồi sờ lên trán tiểu thư, thực sự là lạnh đến doạ người.
Sau đó, nàng ta vội vàng gọi tiểu nha hoàn gác đêm tới, sai người nhanh qua báo chó phu nhân biết.
Còn chính nàng ta thì đỡ Tôn Diệu Khả lên giường, đắp chăn cho tiểu thư, bắt đầu xoa xoa đôi bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của tiểu thư.
Ở bên này Tôn phu nhân nhận được tin, trong lòng căng thẳng tim đập loạn xạ.
Mấy ngày này nữ nhi rất thành thật, bà ấy còn tưởng nàng ấy đã nghĩ thông, nhưng không ngờ là nàng ấy lại đang đợi Diêm Chí Võ trở về.
Nghĩ tới đây bà ấy vừa tức giận vừa đau lòng.
Tức giận vì nàng ấy không thương tiếc thân thể của mình, đau lòng chính là nàng ấy hết lần này tới lần khác gặp phải loại chuyện này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bà ấy vẫn lập tức cho người chạy ra ngoài mời đại phu, sau đó vội vàng chạy về hướng tiểu viện của Tôn Diệu Khả.
Sau khi đi vào, bà ấy nhìn thấy Thanh Đào đang cố gắng xoa chân cho nữ nhi mình rồi nói: "Thanh Đào, tiểu thư của ngươi thế nào rồi?"
"Vẫn còn rất lạnh, nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi." Thanh Đào lắc đầu nói.
Tôn phu nhân nghe xong liền lập tức bước tới kiểm tra, thấy khuôn mặt nàng ấy đỏ bừng rất không bình thường, lập tức sờ lên trán nàng ấy.
Quả nhiên, đã bắt đầu phát sốt.
Sau đó bà ấy lập tức đứng dậy, bỏ cái khăn vào chậu nước lạnh, đắp lên trán nàng ấy rồi rót cho nàng ấy một chén nước ấm.
Nhưng Tôn Diệu Khả lại không hề mở miệng, nàng ấy không thể uống được một ngụm nước nào.
Tôn phu nhân nhìn thấy cảnh này lập tức lo lắng, trực tiếp ôm lấy đầu nàng ấy khóc ròng: "Nha đầu chết tiệt ngươi, đây là muốn lấy mạng nương sao?"
Tôn Diệu Khả bị bà ấy dày vò như vậy, bắt đầu mê sảng.
Tuy nhiên, nàng nói quá nhỏ, không thể nghe rõ được một câu nào, chỉ có thể nghe được hai chữ "ca ca".
Tôn phu nhân nghe xong, càng khóc dữ dội hơn, bởi vì không cần đoán cũng biết, người nàng ấy gọi không phải là thân ca ca của nàng ấy.
Nhưng vừa vặn nhân cơ hội đó dùng thìa đút cho nàng ấy được một ít nước.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, một vị đại phu tóc hoa râm rốt cuộc cũng bước vào phủ, Tôn phu nhân vội vàng đứng dậy đến chào: "Đại phu, người bệnh bây giờ đang sốt cao, làm phiền người nhanh nghĩ cách, đừng để lại bệnh tật gì."