Chương 587: Tai Ương Do Người
Chương 587: Tai Ương Do Người
Chương 587: Tai Ương Do Người
Sau khi đến trong sân, nước mắt đã chảy xuống.
Nói thật lúc trước nàng ấy vẫn cho rằng tiểu thư chưa buông bỏ được Biểu thiếu gia, nên không thể gần gũi với Vương gia, bây giờ xem ra là nàng ấy nghĩ nhiều rồi.
Trong cung.
Sau khi hoàng thượng ăn xong cơm chiên trứng do ngự trù làm, tạm hài lòng nói: "Lão Lý, Tiếu Hằng trở về chưa?"
"Vẫn chưa ạ, nhưng mà lúc sáng lão nô có nghe Tiếu thủ lĩnh nói một câu, bảo là muốn đến ngoại ô tìm nạn nhân gì đó."
"Nạn nhân?"
"Vâng, nghe nói bởi vì chuyện Thôi gia cho vay nặng lãi, mấy năm nay có không ít người chết."
"Đúng là tai ương do người mà." Hoàng thượng nghe xong cười tự giễu nói.
Hai năm trước là thời điểm tình hình nghiêm trọng nhất, ngay cả hoàng thượng là ông ta cũng không dám bóc lột người tùy tiện, chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng mỗi bữa một mặn một chay.
Kết quả người Thôi gia thì ngon lắm, dám vơ vét của cải trắng trợn, thực sự là tội không thể tha mà.
Xem ra phải giết gà dọa khỉ, đánh những hạ nhân kia một trận ra trò mới được.
Sau đó nói: "Vậy ngươi để ý chút, nếu Tiếu Hằng trở về, bảo hắn ta mau chóng đến gặp ta."
"Vâng, lão nô đã nhớ." Sau khi nói xong thì Lý công công lui sang một bên.
Hoàng thượng đứng lên quay về thiền điện nghỉ ngơi.
Chờ mãi cho đến buổi tối, lúc Tiếu Hằng trở lại có cầm một xấp lời khai rất dày đưa cho hoàng thượng nói: "Bẩm hoàng thượng, thần đã điều tra rõ hành vi phạm tội của Thôi gia.
Trong năm năm này, dân thường chết vì tiền cho vay nặng lãi của Thôi gia có tổng cộng ba trăm sáu mươi tám người.
Bị bọn họ bán vào lầu hồng, thậm chí có thiếu nữ các vùng khác, các bé gái, đạt đến hơn một ngàn người.
Cũng không thiếu tan nhà nát cửa, vợ con ly tán.
Thu được tổng cộng mười lăm vạn lượng bạc."
"Nói như vậy, bọn họ không chỉ có cho vay nặng lãi, còn buôn bán phụ nữ?"
"Đúng, nhưng bọn họ chỉ mua bán thiếu nữ và bé gái của những gia đình nợ tiền, những thứ khác thì chưa đọc qua."
"Nhiều người gặp chuyện như vậy, người thân của bọn họ chết hết rồi à, vì sao đã lâu như vậy rồi mà bọn họ không báo án." Hoàng thượng nghe thế tức giận nói.
Tiếu Hằng cười mỉa một tiếng nói: "Ngay từ đầu đã có người báo án, sau đó không chỉ không đòi được công bằng, mà còn bị người ta trừng trị rất thảm, cho nên sau này không còn ai dám báo án nữa."
Hoàng thượng vừa nghe đã hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó hỏi: "Quan viên năm đó còn ở đây không?"
"Còn, bây giờ có một người đã vào Hộ bộ rồi."
"Tốt nhỉ, rất tốt." Hoàng thượng nghiến răng nói.
Lập tức phân phó nói: "Bắt Dương Thế Thành và tất cả quan viên kia lại cho ta, đưa vào Hình bộ, rồi bắt hết những người vẽ đường cho hươu chạy gọi là gì mà Văn gia, Hổ ca lại cho ta, xét nhà."
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay." Sau khi Tiếu Hằng nói xong thì định xoay người đi ra ngoài.
Hoàng thượng gọi hắn ta lại nói: "Chờ một chút, điều tra chuyện Dương Thế Thành tham ô có manh mối chưa?"
"Chưa có, Hộ bộ giống như thùng sắt vậy, người thuộc hạ phái vào hoàn toàn không được tiếp xúc với thứ gì trọng yếu, e là phải chờ thêm một chút mới có thể có tin tức." Tiếu Hằng lắc đầu nói.
"Lui xuống đi." Hoàng thượng mất mát phất tay nói.
Đồng thời lo lắng về tình hình của Hộ bộ, xem ra phải phá tan cục diện bế tắc này mới được.
Bằng không quốc khố bị móc rỗng ngày nào ông ta cũng không biết.
Nhưng mà có người nào thích hợp đâu, nghĩ tới đây, lật danh sách lý lịch quan viên tam phẩm trở lên trong triều ra xem.
Một nơi khác, Chu Oánh tò mò chuyện xảy ra kế tiếp của Thôi gia nên vẫn luôn chú ý từng cử chỉ từng hành động bên phía hoàng thượng.
Sau khi có được câu trả lời của hoàng thượng, lập tức nói cho Cố Thừa Duệ: "Hoàng thượng phái người đi bắt Dương Thế Thành, làm sao bây giờ, chúng ta có cần gửi một bức thư cho Dương Uyển Ninh không?"