Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 624 - Chương 629: Viên Mãn.

Chương 629: Viên Mãn. Chương 629: Viên Mãn. Chương 629: Viên Mãn.
Ngay khi Chu Oánh cho rằng nàng đã mềm lòng, Cố Uyển Ninh đột nhiên nói: "Cũng phải, tham ô càng nhiều kết cục sẽ càng thảm."

"Ừ, nếu đã không còn liên quan gì thì về sau hai tỷ đệ muội chăm lo tốt bản thân qua ngày là được rồi."

"Đúng vậy, bây giờ ta còn có Thành Lâm mà."

Kiếp trước như một giấc mộng đã qua, một giấc mộng không có cách nào quay trở lại, nàng ấy chỉ cần nắm chắc kiếp này, sống thật tốt là được.

Hoàn toàn không cần phải suy nghĩ về những điều khiến mình khó chịu nữa.

Sau đó, hai người luyện võ một lúc rồi ra ngoài mua của hồi môn.

Chu Oánh cũng đang nghĩ xem nên tặng của hồi môn gì cho nàng ấy.

Sau khi Khang Vương trở về Khang Vương phủ, nghĩ đến chuyện của Tuệ Vương thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Bởi vì hắn ta biết chuyện này có hoàng đế giám sát, xem ra sau này nhất định phải cẩn thận hơn.

Nếu không người rơi vào họng súng nhất định là chính hắn ta.

Ba ngày sau, Dương Thế Thành bị chém đầu, toàn bộ gia quyến đều bị lưu đày.

Bạch gia bị tịch thu gia sản, trục xuất khỏi quê quán, lưu đày giống kết cục của Cố gia.

Cố Uyển Ninh nghe xong không khỏi mỉm cười, kiếp này Dương Uyển Ngọc e rằng khó mà lại có thể xuất đầu lộ diện.

Đồng thời để tháo gỡ mối hận trong lòng, nàng ấy dẫn theo Xuân Hỉ đứng từ xa nhìn thoáng qua dáng vẻ bị còng tay cùm chân của Dương Uyển Ngọc mà mỉm cười.

Sau đấy còn phát hiện chỉ có hai tỷ đệ Dương Uyển Ngọc là không có ai đưa tiễn, tặng quần áo thì lại càng thấy thỏa mãn, nàng ấy vui vẻ nói với Xuân Hỉ theo phía sau: "Chúng ta quay về thôi, thuận tiện mua thêm thịt, buổi tối vui vẻ chúc mừng một phen."

"Chủ tử, nhưng mà chúng ta là làm tiệc tiễn bọn họ đi à."

"Không cần, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng ta là đủ rồi." Cố Uyển Ninh lắc đầu.

Về chuyện "tiễn đưa" kia chẳng qua là trào phúng châm biếm vài câu chua chát thì thật sự cũng chẳng nhất thiết phải vậy.

Để lọt ra ngoài có khi còn làm ảnh hưởng tới thanh danh của bản thân.

Xuân Hỉ nghe xong thì cũng trở về cùng nàng ấy.

Chớp mắt hơn nửa tháng trôi qua, cũng đến ngày đầy tháng của con gái Khang Vương.

Buổi tối ngày hôm trước, Khang Vương đến nói: "Phụ hoàng đã định trong tên của những đứa bé sinh cùng một lứa chữ "Nhạc".

Mẫu phi chọn cho đứa nhỏ một chữ Hân, có nghĩa tốt đẹp phồn vinh, về sau cô bé sẽ gọi là Dương Nhạc Hân."

"Nhạc Hân, tên rất hay, cũng rất có hàm nghĩa." Chu Giai Dĩnh nói tới đây, ngập ngừng muốn nói lại thôi:" Vương gia, đứa bé gái này của thiếp dù sao cũng là đứa con đầu của Vương gia, hoàng thượng không phong hào, ban thưởng gì hay sao?"

"Làm gì có chuyện vừa sinh ra đã được phong hào."

Hơn nữa cũng không phải đích nữ, phụ hoàng có thể nhớ được có đứa nhỏ này đã là không tệ rồi."

Tất nhiên là chỉ nói thầm trong lòng chứ cũng không thật sự nói thẳng ra.

"Như nào lại không có, không phải có Minh Ngọc sao, hơn nữa nàng ấy còn chẳng cốt nhục của hoàng thượng nữa là."

Khang vương nghe xong thì dùng vẻ mặt bắt bẻ quay lại nói: "Dã tâm của nàng thật đúng là càng ngày càng lớn, bản vương cũng mới chỉ được phong vương năm ngoái thôi.

Về phần Minh Ngọc là trường hợp đặc biệt, năm đó An vương theo phụ hoàng xuất cung đã cản giúp phụ hoàng một tên thiếu chút nữa là mất mạng.

An vương phi nhận được tin thì sinh non, kết quả suýt nữa thì một xác hai mạng.

Bấy giờ mới có tước vị công chúa cho Minh Ngọc, nàng cho rằng ai cũng có thể từ nhỏ không cống không hiến mà đứng trên đỉnh hay sao."

Chu Giai bị vương gia đánh thẳng vào trong lòng thì bước lên ôm lấy cánh tay hắn ta làm nũng: "Thiếp cũng chỉ muốn tranh thủ cho con gái của chúng ta mà thôi.

Nếu không được thì về sau thiếp sẽ không nhớ mong nữa."

"Nhớ kĩ là tốt, ngày mai mẫu phi sẽ đến đây, lúc nói chuyện thì chú ý một chút, nếu khiến mẫu phi không vui thì mẹ con nàng sẽ không ai có ai sống tốt đâu." Khang vương nói xong thì trực tiếp rút tay rồi đi ra ngoài.

"Cũng tiễn Vương gia." Chu Giai Dĩnh cúi người hành lễ.

Chờ hắn ta đi xa, nàng ta nhìn Vu ma ma với vẻ mặt ủy khuất: "Vu ma ma, người nói xem có phải Vương gia đã thay lòng đổi dạ rồi đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment