Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 670 - Chương 676: Lấy Lui Làm Tiến

Chương 676: Lấy Lui Làm Tiến Chương 676: Lấy Lui Làm Tiến Chương 676: Lấy Lui Làm Tiến
"Hung thủ, ý của khanh là để trẫm khai quan quật thi." Hoàng thượng híp mắt, nhìn ông ta đăm đăm mà hỏi lại.

Ông ta lại không ngốc, tuy tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Bình Dương, nhưng ông ta biết hung thủ hạ độc thật sự sau lưng là Thục phi, nhưng ông ta không tìm được chút chứng cứ nào cả, đành ngầm thừa nhận chuyện này và thầm điều tra lại.

Nhưng ông ta không ngờ rằng, lão già này lại muốn đổ tội danh lên đầu Cố Thừa Duệ.

Phải, trước đây ông ta lợi dụng Cố Thừa Duệ làm bia ngắm ở giữa để tìm một nút cân, cho ba nhi tử kiềm chế lẫn nhau.

Nhưng lại không phải là đổ tội giúp người khác.

Quả nhiên, Tô thừa tướng nói tiếp: "Tục ngữ nói, nợ mẹ con trả, tuy Bình Dương công chúa đã tạ thế, nhưng bà ấy có nhi tử."

Cố Thừa Duệ nghe xong chỉ híp mắt, cũng không có ý lên tiếng.

Hoàng thượng nhìn Cố Thừa Duệ đứng khép một góc, khó chịu hỏi: "Cố Thừa Duệ, khanh nói thế nào đây?"

"Mọi thứ do hoàng thượng làm chủ." Cố Thừa Duệ ra khỏi hàng hành lễ nói.

"Vậy nếu trẫm thôi quan của khanh thì sao."

"Thế thì thần vừa lúc về nhà trồng khoai lang."

Huống hồ chức quan này của thần, vốn chỉ là thêm vào để thúc đẩy nhanh chóng việc lan rộng khoai lang.

Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, thần tự nguyện rời đi. Cố Thừa Duệ nói xong, sau khi trực tiếp hành lễ thì đứng đó chờ đáp án của ông ta.

Hoàng thượng nghe hắn nói như vậy, liền nghĩ tới lúc đầu ban chức quan cho hắn thì vẻ mặt của hắn không tình nguyện, vốn tưởng rằng hắn đang muốn ra vẻ, nào ngờ ra là hắn không quan tâm chút nào cả.

Tô thừa tướng cũng ngẩn mặt ra, ông ta còn định kéo ra thế lực của Thụy Vương tại kinh thành thông qua hắn, để tiện tiêu diệt xong thì xuống tay với Thụy vương phi.

Nào ngờ hắn lại không luyến tiếc triều đường chút nào cả, càng không có ý xin Thụy Vương giúp đỡ, như vậy ông ta biết làm thế nào.

Trong một lúc mọi người đều nhìn về phía Cố Thừa Duệ như nhìn vật lạ.

Lúc này An Vương ho một tiếng nói: "Thừa Duệ, không thể hành động theo cảm tính."

Công bộ thượng thư cũng lập tức nói theo: "Đúng vậy, Thừa Duệ, ngươi vừa mới làm ra ít công lao, tương lai rất có triển vọng, không thể buông bỏ vào lúc này được."

"Hạ quan không phải hành động theo cảm tính, điều nên truyền hạ quan đã truyền rồi, điều còn lại thần cũng phải tự mình nghiên cứu, cho nên trong một lúc thật sự sẽ không có thành quả gì nữa.

Bây giờ nếu Tô thừa tướng đã nhắc đến chuyện nợ mẹ con trả, vậy thì thần thuận thế rời triều đường, tiếp theo về nhà làm dân thường rất tốt ấy chứ."

Hắn vừa dứt lời, mọi người liền nhìn Tô thừa tướng với ánh mắt không đúng lắm.

Hai người không oán không thù, ông ta cần gì phải ép người ta từ quan về quê chứ.

Tô thừa tướng nhận được ánh mắt của mọi người, trong lòng cũng rất oan uổng, đây không phải là ý định ban đầu của ông ta.

"Quan tam phẩm cũng không nhỏ, ngươi không luyến tiếc sao?" Lúc này Hiền Vương nhìn về phía Cố Thừa Duệ một cách hiếu kỳ, hỏi.

"Vinh hoa phú quý, chẳng qua cũng chỉ là mây khói thoảng qua.

Hạ quan cảm thấy, sống một cách tự tại, sống ra chính mình, mới thật sự là hạnh phúc.

Huống chi quan càng lớn, trách nhiệm càng lớn, áp lực cũng càng lớn.

Một tú tài như thần năng lực thật sự có hạn."

Hoàng thượng mặc hắn là thật tâm hay là giả ý, nhưng một chiêu lấy lui làm tiến này dùng rất tốt, dùng rất khéo, làm cho lòng mọi người đều chạy đến bên hắn.

Sau đó dừng lại: "Được rồi, dừng chuyện này ở đây, chuyện của Bình Dương không can hệ gì đến khanh ấy, không cần phải liên lụy đến khanh ấy.

Về chuyện từ chức thì thôi vậy.

Nhưng trẫm thấy mỗi lần khanh lên triều cũng không có chuyện gì.

Sau này cấp bổng lộc cho khanh bình thường, khanh cứ việc trồng trọt, cũng không cần lên tảo triều hằng ngày nữa."

Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng cũng có thu hoạch, lập tức tiến lên tạ ơn.

Tô thừa tướng thấy vậy, tuy không cam lòng, nhưng hoàng thượng đã định đoạt, ông ta cũng không tiện nhắc lại nữa.
Bình Luận (0)
Comment