Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 671 - Chương 677: Không An Toàn

Chương 677: Không An Toàn Chương 677: Không An Toàn Chương 677: Không An Toàn
Sau khi hạ triều, Cố Thừa Duệ đánh tiếng với mọi người, sau đó vui vẻ chạy đi luôn.

An Vương thấy dáng vẻ của hắn như thế, lắc đầu bất cười nói: "Hài tử này, đã lớn thế rồi mà tính vẫn cứ như trẻ con vậy."

"Cũng hiếm thấy, là một người không màng danh lợi." Hiền Vương gật đầu nói.

Nói thật thì lúc trước ông ấy không có ấn tượng gì đặc biệt gì với Cố Thừa Duệ, hôm nay hắn lại làm cho ông ấy tán thưởng thêm mấy phần.

Ít nhất là một người thông minh hiểu biết, không kiêu ngạo, cũng rất cơ trí.

Bên này, sau khi Cố Thừa Duệ về đến nhà nói chuyện Tô thừa tướng làm khó hắn trên triều và kết quả cuối cùng cho Chu Oánh rồi nói: "Nha đầu, cuối cùng lần này ta cũng tự do rồi."

Sau khi Chu Oánh nghe thế liền thấy bất ngờ, bởi vì nàng hiểu rất rõ, lúc đầu hoàng thược để lại hai người phu thê bọn họ là để lợi dụng.

Không ngờ vậy mà còn bảo vệ bọn họ, mặc dù việc bảo vệ này không thuần khiết, nhưng mà cũng giúp bọn họ tạm thời bớt đi chút phiền phức.

Sau đó nói: "Vậy chúng ta đến thôn trang đi, đợi bên này xong việc, về lão gia bên đó một chuyến, khai trương tửu lâu kia trước."

"Được thôi.

Đúng rồi, bên này cũng phải trồng ớt và thì là, đặc biệt là thì là, nếu không tửu lâu bên này khai trương thì sợ là không đủ dùng."

"Không thành vấn đề, vậy thì lấy một miếng đất trồng một chút."

Sau đó hai người bàn luận một hồi.

Cố Thừa Duệ chạy về rồi lại chạy đi, mà Chu Oánh thì nhanh chóng xử lý chuyện trong phủ , sau khi xong hết việc thì lại cùng nhau đến thôn trang.

Ở bên khác, sắc mặt của Tô thừa tướng không được tốt cho lắm, ông ta có thế nào cũng không ngờ được, Cố Thừa Duệ bình thường im ắng không làm gì, không có cảm giác tồn tại lại tâm cơ như thế.

Một chiêu lấy lùi làm tiến, khiến bản thân tiến hay lui cũng không được.

Xem ra lúc trước bản thân đã coi thường hắn rồi.

Cũng đúng, người có thể khiến Thuỵ Vương nhìn trúng và cố gắng bảo vệ hết sức, sao có thể là loại người bình thường cho được.

"Cha, sao vậy, chuyện hôm nay không thuận lợi à?" Lúc này Tô Lão Thất đi vào trong hỏi.

"Ừm, chúng ta đã khinh địch rồi, Cố Thừa Duệ đó giảo hoạt hơn chúng ta tưởng tượng nhiều." Tô thừa tướng nói.

"Ồ, có chuyện gì vậy?" Tô Lão Thất không hiểu hỏi.

Hắn ta biết Cố Thừa Duệ có bản lĩnh, thậm chí còn có chút võ công, nhưng mà về phương diện tâm cơ dù có thế nào cũng sẽ không mạnh hơn phụ thân đã lăn lộn trên triều hơn nửa đời người.

Tô thừa tướng cũng không giấu giếm hắn ta, nói chuyện xảy ra trên triều cho hắn ta biết.

Tô Lão Thất nghe xong trầm ngâm hỏi: "Sao con lại cảm thấy, hoàng thượng không phải hoàn toàn tin vào kết quả hoàng hậu đưa ra nhỉ, hoặc là nói căn bản là không tin, nếu không cũng sẽ không bình tĩnh bỏ qua cho Cố Thừa Duệ như thế."

Tô thừa tướng gật đầu, nói với sắc mặt nghiêm trọng: "Hoàng thượng không đơn giản đâu, tất nhiên ông ta không thể nào hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần ông ta không thực sự nắm được điểm yếu là được.

Cho nên chúng ta phải nhanh hơn thôi, nếu không e là chúng ta..."

Bên phía Tuệ Vương không cần nói nữa, một phe bên bọn hoi gần đây xảy ra nhiều chuyện bất ngờ như thế, e là hoàng thượng đã ghét hắn ta rồi.

Trừ phi bọn họ bức vua thoái vị nếu không sẽ không thể nào thượng vị được.

Mà chuyện thuốc triệt sản, chắc chắn trong lòng hoàng thượng cũng sẽ có khúc mắc, cho nên Khang Vương bên này cũng sẽ không an toàn.

Trái lại bên phía Thuỵ Vương, công trạng trong mấy năm nay thì không cần nói nữa, lúc trước chuyện phát triển khoai lang, có thể nói là lưu danh ngàn năm.

Quan trọng là không xảy ra chút chuyện xấu nào hết.

Còn về Thất hoàng tử, nói thật thì, vẫn còn rất non, không có thêm năm, sáu năm nữa thì không trưởng thành trong hoàn cảnh này được.

Cho nên nói tới nói lui, bây giờ kẻ địch lớn nhất của bọn họ ngược lại là Thuỵ Vương, đây cũng là lý do ông ta đột nhiên ra tay với Cố Thừa Duệ.

Chỉ có điều...

"Ý của phụ thân là rất có khả năng hoàng thượng sẽ thiên vị Thuỵ Vương sao?" Cố Thất Lang sững sờ trong chốc lát, hỏi một cách khó tin.

Sau đó lại lắc đầu nói: "Không phải chứ, năm đó hoàng thượng vì để đàn áp Chu gia, đã hãm hại Chu gia không ít, Thuỵ vương có thể không ghi hận ông ta sao?"
Bình Luận (0)
Comment