Chương 696: Thụy Vương Bị Thương
Chương 696: Thụy Vương Bị Thương
Chương 696: Thụy Vương Bị Thương
Rất nhanh một đội kỵ binh chạy tới.
Thổ phỉ thấy vậy, sợ hãi lập tức chạy lên núi.
Tuy nhiên Cố Thừa Duệ và Chu Oánh không muốn bỏ qua cho chúng, ít nhất phải biết kẻ giật dây họ là ai.
Bằng không mỗi ngày bị người ta nhớ thương, cuộc sống sẽ trải qua rất bất an.
Nên hai người cố gắng chú ý chân bọn chúng, phòng ngừa chúng bỏ chạy.
Chờ khi kỵ binh tới, có thổ phỉ đã chạy vào trong núi, người dẫn đầu đội kỵ binh thấy hai phu thê Chu Oánh thoáng ngớ người, lập tức bắn tên, một mũi tên bắn chết thổ phỉ chạy đằng trước.
Từng người một nối tiếp ngã xuống đất.
Hai phu thê thấy vậy ngừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía đội kỵ binh hai mươi người.
Khi người dẫn đội kỵ binh muốn bắn vào tên dẫn đầu, Cố Thừa Duệ vội hô: "Quan sai, ngài hạ thủ lưu tình."
Sau khi hô, hắn tiến lên đá một cước vào lưng người dẫn đầu, đá hắn ta rớt khỏi ngựa.
Người dẫn đội kỵ binh thấy vậy cũng thu cung tên, tung người xuống ngựa tiến lên hành lễ: "Hạ quan Trương Bình bái kiến Cố đại nhân."
"Trương Bình, ngươi là Trương tướng quân? Không phải các người đang ở Đông Dương sao, sao lại..." Cố Thừa Duệ tiến lên tỉ mỉ quan sát, xác định người quen xong thì thở phào hỏi.
"Lần này bọn ta tới chính là mời ngài trị thương cho Vương gia, không ngờ đụng phải ngài ở đây."
"Vương gia bị thương rất nghiêm trọng?"
"Vâng, Vương gia bị trọng thương, Thụy Vương đang ở khách điếm bến tàu chữa trị." Trương Bình nói tới đây, nhìn lướt thổ phỉ trên đất nói: "Những người này là?"
"Không biết, như vậy đi, hai phu thê bọn ta đi qua gặp Vương gia trước, ngươi giúp ta xử lý những người này, nếu chúng có thể thành thật khai ra người giật dây, tha cho chúng một mạng.
Nếu không... , thì giao cho ngươi xử lý."
"Được, ta phái một nửa đưa hai ngài về, chuyện ở đây giao cho ta." Trương Bình đồng ý gật đầu nói, bên Vương gia thật sự không đợi được, vẫn là để họ qua đó trước.
Sau đó hắn ta chỉ ra vài người, thông báo: "Các ngươi thề phải hộ tống hai phu thê Cố đại phu trở về."
"Vâng."
"Xin nhờ Trương tướng quân." Cố Thừa Duệ ôm quyền nói.
Sau đó gật đầu với Chu Oánh, hai người lên xe ngựa.
Ngay lúc Chu Oánh muốn chui vào trong hộp xe, người trước kia bị Chu Oánh bắn nát mắt đột nhiên đứng dậy quơ đao chém về phía Chu Oánh.
Chu Oánh thông qua thần thức phát giác dị thường của hắn ta, trực tiếp bắn một phát súng vào con mắt còn lại của hắn.
Người nọ biết sự đáng sợ của súng, lập tức nghiêng đầu tránh.
Bấy giờ Cố Thừa Duệ chạy tới, một đao thọt xuyên tim hắn ta.
Hắn dùng một chút lực, vết thương trên cánh tay lại chảy rất nhiều máu.
Chu Oánh nhìn thấy, lập tức vào rương xe, thả Cố Thành Lâm, đồng thời lấy y dược trong rương ra.
Sau đó đưa cho Cố Thừa Duệ, nhanh chóng cẩn thận băng bó, rồi hai người dưới sự hộ tống của kỵ binh, gấp rút chạy tới bến tàu.
Chu Oánh đồng thời nhanh chóng bổ sung y dược trong rương, nhất là dược liệu băng vải băng bó phải dùng đến.
Bởi vì nếu vết thương Thụy Vương không nghiêm trọng, Trương Bình sẽ không đến kinh thành tìm hắn.
Khi đến bến tàu, Chu Oánh mới phát hiện, bến tàu ngoại thành thật sự rất phồn hoa.
Không chỉ thuyền bè chờ cập bến xếp thành hàng dài, còn có tiếng hò reo đồng loạt của người kéo thuyền, cùng với tiếng kêu của hàng rong qua lại,
Có thể nói là hơi bị huyên náo.
Có điều Chu Oánh chỉ liếc mắt, xe ngựa đã nhanh chóng chạy qua, vẫn là chờ xác định an nguy Thụy Vương rồi nói tiếp.