Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 692 - Chương 698: Nguyên Nhân

Chương 698: Nguyên Nhân Chương 698: Nguyên Nhân Chương 698: Nguyên Nhân
Cửa vừa mở ra, cái đầu to của Chu Hoài Minh liền xuất hiện trước mặt Chu Oánh. Hắn ta vội vàng hỏi: "Chu muội, thế nào rồi, sao chẳng có chút động tĩnh gì hết vậy?"

"Huynh muốn có tiếng động gì?" Chu Oánh sửng sốt một chút rồi nhượng bộ hỏi.

"Mặc dù bây giờ Vương gia đang hôn mê nhưng khi rút mũi tên ra, đệ ấy vẫn phải kêu lên vài tiếng vì đau chứ."

"Thụy ca dùng thuốc gây mê nên không đau. Hơn nữa, mũi tên không phải dùng sức rút ra mà nó được lấy ra sau một ca phẫu thuật."

Chu Hoài Minh sửng sốt một chút rồi tiến lên xem thử.

Mũi tên trên ngực Thụy Vương đã biến mất, hiện tại ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì trông hắn ta không có chỗ nào là có vẻ không khỏe.

Sau đó Chu Hoài Minh đưa tay sờ lên trán của Thụy Vương, xác định vẫn còn sốt nhẹ thì hắn ta mới quay đầu hỏi: "Cố lão đệ, khi nào thì cơn sốt này mới giảm? Nếu cứ sốt mãi thì có dẫn đến ảnh hưởng xấu gì không?"

"Phát sốt là vì mũi tên bị sót lại trong cơ thể thôi, đây là chuyện hoàn toàn bình thường. Giờ đã lấy tên ra rồi, ta cứ trông chừng thôi, chắc khoảng hai canh giờ sau là nó sẽ giảm dần ấy mà."

"Thật hả? Thế thì tốt quá, đệ không biết đâu, hai ngày này tim ta như muốn rớt ra ngoài vậy, chỉ sợ..." Chu Hoài Minh nói tới đây thì nghẹn ngào nói không được nữa.

Vì hắn ta biết rõ, chỉ cần Thụy Vương chết, Chu gia bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt; thậm chí có thể còn có một lượng lớn người có liên quan mất mạng theo.

Áp lực của hắn ta thật sự quá lớn, chúng đè ép lên người hắn ta suốt hai ngày nay khiến hắn ta cảm thấy hơi không thở nổi.

"Yên tâm đi, nhìn thì thấy nguy hiểm nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng." Cố Thừa Duệ nói tới đây rồi hỏi: "Đúng rồi, bản lĩnh của Vương gia không tồi, còn được Sở thị vệ bảo vệ, sao ngài ấy có thể bị thương nặng thế này? Có biết ai làm không?"

"À còn nữa, Sở thị vệ đâu rồi?"

"Sở thị vệ cũng bị trọng thương, đang ở lại Đông Dương rồi." Chu Hoài Minh nói tới đây thì nhìn lướt qua Thụy Vương rồi hỏi: "Đệ có còn nhớ lúc trước vương phủ bị cưỡng ép đột nhập không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi, đệ còn tham dự vào chuyện đó mà."

"Sau khi Vương gia nhận được thư, đệ ấy đã dâng sổ con cho Hoàng Thượng, sau khi được Hoàng Thượng cho phép liền vội vã quay trở về.

Ai ngờ lúc này Đông Châu lại xảy ra rối loạn, Vương gia đành phải tự mình dẫn binh đến đó. Mặc dù cuối cùng đã giành được thắng lợi hoàn toàn nhưng họ đã đụng phải một số người Đông Châu ở trên thuyền; vì thế mà Sở thị vệ và Vương gia đều bị trọng thương.

Nhưng không ai dám rút mũi tên móc câu trên người Vương gia, ta chợt nhớ tới chuyện đệ có thể khâu vết thương thế nên đã ngay lập tức đưa đệ ấy đến đây."

"Xác định đó không phải là một cái bẫy?"

"Chắc là không thể đâu, tổn thất của bọn họ có thể nói là thảm trọng lắm." Chu Hoài Minh như có điều suy nghĩ trả lời.

Cố Thừa Duệ nghe xong thì không nói gì thêm nữa.

Sau đó hắn nói với Chu Oánh: "Oánh Nhi, mệt mỏi đã nửa ngày rồi, nàng đi nghỉ ngơi đi, e là buổi tối ngày hôm nay ta sẽ phải ở lại đây trông chừng cả đêm."

"Được, nếu cần hỗ trợ thì cứ qua tìm ta." Chu Oánh nói xong liền xoay người quay trở về lầu trên của khách quán.

Còn Chu Hoài Minh thì ngay lập tức kêu người đi vào dọn sạch vết máu và những thứ khác, sau đó mới hỏi Cố Thừa Duệ về những chuyện xảy ra gần đây trong kinh thành.

Đến giữa trưa, Cố Thành Lâm tỉnh lại. Khi hắn ta nhìn thấy đồ đạc trong phòng có sửng sốt một lát, sau đó nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh thì lại ngồi dậy ngay lập tức.

Lúc hắn ta nhìn thấy Chu Oánh đang ngồi bên bàn, vừa ăn điểm tâm vừa đọc sách thì hơi ngây ra rồi mới tiến lên hỏi: "Biểu tẩu, chuyện này là sao, sao chúng ta lại ở chỗ này?"

"Khách quán." Chu Oánh nói xong liền nói sơ lược về những chuyện đã diễn ra sau khi hắn ta hôn mê bất tỉnh.

"Cái gì cơ, tỷ phu của ta bị thương hôn mê á, không được, ta phải qua đó xem thử."

"Biểu ca của đệ đang trông ở bên đó, đệ vẫn là thành thật chờ đi, đợi đến lúc hắn tỉnh thì ngươi hãy qua." Chu Oánh vội vàng níu hắn ta lại và nói.

Cố Thành Lâm chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống một bên. Giờ hắn ta có chạy qua đó thì cũng vô dụng, nói không chừng còn có thể rước thêm phiền toái.

Nghĩ đến đây, hắn ta nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mình ngất đi bèn nhìn về phía Chu Oánh và nói với vẻ mặt tủi thân: "Biểu tẩu, tại sao hồi trước tỷ lại đánh ngất ta?"
Bình Luận (0)
Comment