Chương 705: Có Thích Khách
Chương 705: Có Thích Khách
Chương 705: Có Thích Khách
Bên này sau khi Chu Oánh lên lầu, dùng thần thức nhìn lướt qua Cố Thành Lâm, thấy hắn ta còn ngủ, chắc ngày hôm qua hắn ta ngủ không ngon nên không quấy rầy.
Mà là để cơm của hắn lên bàn, sau đó về nhà pha bình trà, cầm quyển tiểu thuyết lên đọc.
Gần trưa, Cố Thành Lâm rốt cuộc bị đói tỉnh, bò dậy nhanh chóng rửa mặt, sau đó gõ cửa đối diện hỏi: "Biểu tẩu, ở trong phòng không?"
"Vào đi." Chu Oánh mở cửa đón hắn ta vào hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"
"Cũng, cũng ngon, chỉ là ngủ hơi trễ." Cố Thành Lâm gãi gãi lỗ tai, ngại ngùng hỏi: "Biểu tẩu có gì ăn không?"
"Không sai, mạnh hơn trong tưởng tượng của ta nhiều." Chu Oánh thấy tinh thần của hắn ta quả thật không tệ, khích lệ một câu rồi chỉ cơm trên bàn và trà Phổ Nhĩ nói: "Chuẩn bị điểm tâm cho đệ, ăn xong rồi thì uống hai ly trà tiêu cơm, khoảng nửa canh giờ nữa là ăn cơm trưa rồi."
"Đúng rồi, biểu ca của đệ đâu, khi nào chúng ta trở về Đông Dương á?" Cố Thành Lâm nói xong thì bắt đầu tự động ăn cơm.
"Dù sao cũng phải chờ Thụy Vương khỏe lên rồi mới đi."
"Đúng rồi, tỷ phu của đệ đã tỉnh, đệ phải qua đó thăm huynh ấy."
"Đến giờ ăn cơm trưa thì đi, đến lúc đó đệ có thể đưa cơm cho huynh ấy. Lần trước huynh ấy bị thương nặng như vậy, bây giờ còn đang yếu đó, vẫn nên ít quấy rầy thì tốt hơn."
"Vậy chúng ta mua thêm một phần canh chim bồ cho tỷ phu đi."
"Đệ cẩn thận ngửi đi, nhà bếp đang nấu cháo gà, không cần chúng ta lo lắng."
Cố Thành Lâm vừa nghe không thể làm gì khác hơn là thôi, ăn xong điểm tâm, rồi uống trà, sau đó cầm y thư Cố Thừa Duệ sao chép cho Cố Thừa Hỉ lên đọc.
Đến giờ cơm, trực tiếp gọi cả Chu Oánh chạy nhanh xuống lầu.
Trùng hợp đụng phải Chu Hoài Minh xách hộp đựng thức ăn ra khỏi nhà bếp, ngay cả cơm cũng không thèm ăn đã chạy ra đằng sau.
Lúc này Cố Thừa Duệ cũng xách hộp đựng thức ăn đi ra, thấy nàng thì giật mình hỏi: "Nếu đã tới, chúng ta cứ ăn ở phía dưới đi, bên Thành Lâm Chu đại ca sẽ chăm sóc đệ ấy."
"Được nha." Chu Oánh nói xong, xoay người đi về phía cái bàn trong góc.
Sau khi ăn gần xong, Cố Thừa Duệ nói đề nghị của Thụy Vương cho nàng: "Ta suy nghĩ cẩn thận lại, cũng cảm thấy bây giờ chúng ta đi về không thích hợp, nàng cảm thấy thế nào?"
"Có thể, vậy thì viết phong thư gửi về, còn như ớt thì là, vẫn có người cần, để Tôn Hoành Lương xem chừng thuyền chở trà hoa hồng tới là được."
Mấy ngày kế tiếp, Cố Thừa Duệ và Hà đại phu mỗi ngày thay phiên trông nom Thụy Vương.
Cố Thành Lâm, trừ bầu bạn với Thụy Vương, còn lại là ở trong phòng học tập.
Mà Chu Oánh trừ trốn trong phòng đọc sách, còn lại thì vào không gian làm việc, thậm chí thông qua không gian giám thị đám người Lữ thị.
Chờ Cố Thừa Duệ rảnh rỗi, bọn họ cũng sẽ ra ngoài đi dạo, nếm và đánh giá món ngon một vài tửu lâu quán ăn nhỏ nơi này.
Buổi tối năm ngày sau, hai phu thê vừa định vào không gian, Chu Oánh đột nhiên nghe được một tiếng tiếng hét thảm loáng thoáng, vội mở thần thức ra nhìn.
Sau đó thấy một người lính tuần tra vòng ngoài, bị người áo đen leo tường vào bẻ gãy cổ, lập tức nói cho Cố Thừa Duệ.
Sau đó hét to một tiếng: "Có thích khách."
"Nỏ, bột ngứa." Cố Thừa Duệ đưa tay nói.
Chu Oánh nghe xong lập tức lấy nỏ tay, cùng với lấy ra bột ngứa cố ý làm ra để đề phòng vạn nhất đưa cho hắn.
Nói là bột ngứa, nhưng thật ra là một loại độc dược nhắm vào da, nếu như không có thuốc giải, mặc dù không mất mạng nhưng hủy dung thì dễ ợt.
Sau khi Cố Thừa Duệ nhận lấy đồ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy một người áo đen muốn giết người.
Lập tức giương cung bắn tên, bắn về phía người áo đen.
Người áo đen cũng cảnh giác, trực tiếp dùng người lính trong tay chắn trước mặt mình.