Chương 732: Xin Cô Nương Hãy Tự Trọng
Chương 732: Xin Cô Nương Hãy Tự Trọng
Chương 732: Xin Cô Nương Hãy Tự Trọng
Cố Thừa Duệ thấy tránh không được, đành phải ngồi xuống.
Có điều trình độ cờ vây của hắn quả thực không được tốt lắm, năm ván chỉ thắng được một ván.
Lúc này Cố Thừa Duệ đứng dậy nói:
"Vương gia, hôm nay đến đây đi, buổi chiều hạ quan thật sự có việc."
"Đừng, nhàm chán quá, ngồi xuống làm ván nữa đi, chờ uống hết bình trà này rồi đi."
"Vậy ngài cứ ngồi trước đi, hạ quan đi tiểu một chút."
"Cũng được, đi ngang qua hoa viên này có cái nhà xí." Khang Vương chỉ vào một chỗ, nói.
"Chờ chút." Cố Thừa Duệ nói xong, xuyên qua hoa viên đi vào nhà xí.
Khi đi tới giữa bụi hoa cao tới ngang thắt lưng, Chu Oánh lúc này nhắc nhở nói:
"Cẩn thận một chút, nhanh ra khỏi hoa viên đi, có giấu hai nha hoàn cùng với một cô nương đó. Hơn nữa nữ nhân kia rất xinh đẹp, nếu đoán không sai thì Khang Vương muốn dùng mỹ nhân kế mượn sức chàng."
"Ta hiểu rồi, vậy nàng phải bảo vệ trong sạch của ta đó."
"Được rồi, nói ít thôi, ta bỏ hai bột ngứa vào túi chàng nhé."
Chu Oánh vừa dứt lời, Cố Thừa Duệ cũng tới vị trí kia, nơi đó lúc này cũng vang lên bóng dáng nữ nhân đang nô đùa.
Cố Thừa Duệ thấy vậy lập tức cầm chắc bột ngứa trong tay.
Còn không đợi hắn có động tác, một thân ảnh màu xanh nhạt liền vọt tới phía hắn.
Cố Thừa Duệ thấy vậy trực tiếp đem người quăng ra ngoài, nhanh chóng đi về phía trước.
"Ngươi đứng lại, cái tên đăng đồ tử kia..." Một ả nha hoàn nũng nịu nói.
Cố Thừa Duệ không thèm phản ứng lại nàng ta, mà cứ đi về phía trước.
Nha hoàn thấy vậy sửng sốt một chút, đuổi theo trực tiếp túm cánh tay hắn, Cố Thừa Duệ vội vàng né tránh, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi nói:
''Xin cô nương hãy tự trọng."
Sau khi nói xong thì chạy thẳng sang một bên.
"Ngươi..." Nha hoàn nhìn bộ dạng hắn giống như phòng lưu manh ác bá, tức giận nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Sau khi Cố Thừa Duệ vào nhà vệ sinh xong, liền đứng ở cạnh cửa không đi ra ngoài nữa.
Sau đó còn kéo quần áo tóc tai của mình một chút, thoạt nhìn giống như bị người ta lôi kéo.
Người lui tới nhìn hắn cảm thấy tò mò không thôi, nhưng thấy hắn ăn mặc không tầm thường, ngược lại không có ai dám tiến lên lắm miệng.
Khang Vương ở đây một bên uống trà một bên chờ trò hay trình diễn. Ấy thế nhưng hai khắc đồng hồ trôi qua, diễn không có diễn, người cũng không thấy bóng dáng, đành phải đứng lên mang theo người đi tìm.
Khi nhìn thấy một chủ hai tớ đứng trong hoa viên, đi tới đi lui bất an thì kinh ngạc hỏi:
"Lục Ý, người đâu rồi?"
"Bẩm Vương gia, đang ở bên trong, đi vào rồi không đi ra nữa." Vị cô nương kia chỉ vào nhà xí, nhỏ giọng nói.
"Thành công chưa?"
Lục Ý lắc đầu nói:
"Nô tỳ bị đẩy ra."
"Nô tỳ kéo hắn một phen, hắn còn bảo nô tỳ tự trọng, nô tỳ thật sự là..." Nha hoàn ngăn cản Cố Thừa Duệ đỏ mặt trả lời.
Khang Vương nghe xong, đầu tiên là kinh ngạc một hồi, sau đó khóe miệng co rút nở nụ cười. Hắn ta thật không ngờ tới một đại nam nhân có một mặt khác người như thế này, cũng không sợ mất thể diện.
Không đúng, phải nói là tỏ ra yếu kém.
Hắn lấy tư thái của kẻ yếu để tránh né chuyện này. Khang Vương đang định dặn dò vài người bọn họ thì lúc này, Cố Thừa Duệ chạy tới nói:
"Vương gia, ngài tới rồi."
"A, chẳng lẽ biểu ca đang chờ bản vương tới đón sao?"
"Đương nhiên, hạ quan phát hiện, chỉ có một con đường này có thể trở về. Nhưng ba vị cô nương này lại không rời đi, hạ quan đành phải chờ ở bên trong."
"Biểu ca cẩn thận quá mức rồi, ở trong Vương phủ thì có thể phát sinh chuyện gì chứ." Khang vương nghe xong trong lòng cứng lại, tức giận trả lời.
"Cũng không hẳn, nam nữ từ bảy tuổi đã bất đồng, bị người nhìn thấy sẽ có lời không dễ nghe. Nếu bị người ta nói ra, cũng bất lợi cho Vương gia."