Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 745 - Chương 751: Bức Vua Thoái Vị 1

Chương 751: Bức Vua Thoái Vị 1 Chương 751: Bức Vua Thoái Vị 1 Chương 751: Bức Vua Thoái Vị 1
Tôn Văn Hạo - người đang canh giữ điền trang bị cảnh này dọa cho sợ hết hồn, lập tức gọi người hầu cận của người đàn ông đến.

Người hầu cận nhìn thấy tình trạng bi thảm của ông ta hiện tại, sắc mặt liền thay đổi nói: "Ông ấy bị phản phệ rồi, Tử, Tử Cổ đã chết."

Tôn Văn Hạo nghe xong lời này sắc mặt liền nảy sinh biến hóa liên tục, bởi vì hắn ta biết rất rõ Tử Cổ này hiện tại đang ký sinh trên người của ai, sau đó liền gọi đại phu đến chữa trị cho người đàn ông.

Mà bản thân hắn ta lại vội vội vàng vàng chạy đến Kinh Thành.

Cùng lúc đó, sau khi hoàng thượng giẫm chết Tử Cổ, một tên thị vệ mặt đen đang đứng lẫn trong đám thị vệ sắc mặt liền tối sầm lại, lặng lẽ rút lui khỏi đám đông, chuẩn bị lẩn trốn.

Thấy vậy, Thụy Vương đang canh gác bên ngoài lập tức dẫn người tiến tới ngăn cản hắn ta.

"Mấy người làm cái gì vậy, ta chỉ muốn đi nhà xí mà thôi." Thị vệ mặt đen tức giận đáp trả.

"Đội thị vệ có quy củ như thế nào, không cần ta nói ngươi cũng đã hiểu rõ ràng tường tận rồi, ngươi vẫn nên quay lại giải thích rõ ràng với Tiếu đội trưởng đi." Thụy Vương trầm giọng nói.

Thị vệ mặt đen lia mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân mình đã bị bao vây rồi, hơn nữa tên Tiếu Hằng mất hết tính người kia cũng đang từng bước tiến đến.

Hắn ta liền dứt khoát giơ con dao lên, thẳng tay rạch một đường lên cổ.

Thụy Vương thấy thế liền sửng sốt một lúc, sang đó mới vội vàng tiến lên kiểm tra, đáng tiếc đối phương không hề lưu lại cho bản thân mình một con đường sống nào, đã tử vong ngay tại chỗ.

Tiếu Hằng thấy vậy bèn nói với Thụy Vương: "Sau khi trở về, ngươi nhớ dẫn theo một đội đến khám xét nhà hắn ta.

Hiện tại không ai được phép tự tiện rời khỏi vị trí của mình, nếu không sẽ bị giết chết, không có ngoại lệ."

"Tuân lệnh, Đội trưởng." Thụy Vương để lại một câu rồi lập tức đưa mọi người trở lại vị trí ban đầu.

Tiếu Hằng chột dạ liếc nhìn bầu trời rồi đi về phía cuối của hàng ngũ.

Lúc này, hoàng thượng cũng đã tỉnh lại, liền dẫn theo các quần thần thành kính khấu lạy Mẫu Thần ba lạy, sau đó để lại mười ngàn lượng bạc tiền hương hỏa rồi nhanh chóng dẫn các quần thần hồi Kinh.

Nhưng ông ấy vẫn chậm một bước, lúc này cửa cung đã đóng lại, hoàng hậu và Tuệ Vương đang đứng trên đài cao ở cửa cung.

Mà Định An Hầu cũng đã ra lệnh cho thuộc hạ đóng tất cả các cổng thành.

Trong nhất thời, đường xá trở nên hỗn loạn, dân chúng đều sợ hãi tháo chạy về nhà. Hoàng thượng nhìn thấy tình cảnh như vậy, liền ngẩng đầu nhìn hoàng hậu và Tuệ Vương hỏi: "Các ngươi xác định muốn bức ta thoái vị sao?"

"Haha, bức vua thoái vị, có gì mà phải ép bức chứ.

Hiện tại văn võ bá quan trong triều đều đang ở trong tay chúng ta, Ngọc Tỷ cũng đang ở trong tay chúng ta, chỉ cần ngươi chết thì Đại Minh này sẽ là của con trai ta." Hoàng hậu nói xong liền vung tay về phía các cung thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, nói: "Bắn."

"Ngươi, kẻ đại nghịch bất đạo như các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị ông trời trừng phạt, cho dù có đoạt được ngai vàng cũng không phải chính thống." Cùng lúc đó, thái hậu tức giận lập tức hét lớn.

"Đó là việc của hai mẹ con chúng ta, không liên quan gì tới các người." Hoàng hậu nói đến đây liền tự mình cầm lấy một mũi tên bắn về phía thái hậu.

Có điều mũi tên nhanh chóng bị nhóm thị vệ dùng kiếm đánh bay.

Tiếp theo đó, những mũi tên khác cũng tựa như những hạt mưa rơi xuống dày đặc.

Nhóm thị vệ có chút rối loạn, mặc dù có một số người bị thương nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ được thái hậu và hoàng thượng.

Cùng lúc đó, sau khi rút tên và bắn ra, các cung thủ phía trên cũng dừng tay lại.

Khi hoàng thượng và những người khác nhìn thấy cảnh này, họ lập tức rút lui vào trong một cửa hiệu gần đó.

Hoàng hậu nhìn thấy liền lo lắng, lập tức ra lệnh lần nữa: "Tiếp tục bắn tên cho ta, không được dừng lại."

Nhưng lúc này cung tên đã không còn tác dụng nữa, Hoàng Hậu tức giận liền tát cho người bên cạnh một bạt tai.

Tuệ Vương thấy vậy liền nói: "Mẫu hậu, người bình tĩnh lại đi, chúng ta chỉ cần trấn thủ ở cửa cung là được, bên ngoài còn có hai vị cửu cửu mà, bọn họ đã mang theo hơn trăm người đến, chúng ta không có gì phải sợ cả."

"Cũng đúng, vậy chúng ta cứ ngồi đây đợi đi." Hoàng hậu nói xong liền sai người mang hai chiếc ghế tới, mẫu tử hai người trực tiếp ngồi xuống.

Quay lại phía thái hậu, bà ta nhìn về phía hoàng thượng với vẻ mặt vô cùng tự trách nói: "Hoàng nhi, mẫu hậu hại ngươi rồi."

Hoàng thượng vừa lắc đầu vừa vỗ vỗ vào tay bà, nhưng không hề mở miệng nói gì mà liếc nhìn Tiếu Hằng một cái.

Tiếu Hằng liền gật đầu, sau đó mang theo đám thị vệ bắt đầu bận rộn một hồi.
Bình Luận (0)
Comment