Chương 752: Bức Vua Thoái Vị 2
Chương 752: Bức Vua Thoái Vị 2
Chương 752: Bức Vua Thoái Vị 2
Thái Hậu nhìn thấy cảnh này liền lập tức im lặng, nghiêng người dựa vào một bên nghỉ ngơi.
Hoàng thượng thấy thế cũng bắt đầu nhắm mắt lại dưỡng thần.
Lúc này, sau khi Cố Thừa Duệ nhận được tin tức, liền trực tiếp đi tìm Chu Oánh, sau khi nhìn thấy nàng đang mặc nội y ngồi trong phòng liền nói: "Nhóc con, đừng bận rộn nữa, thời khắc quan trọng đã đến."
Chu Oánh sửng sốt mất một lúc, sau đó nghĩ đến cổ trùng đã bị hoàng thượng giẫm chết, ngay lập tức hai mắt của nàng sáng lên hỏi: "Ý của chàng là họ đang đánh nhau rồi sao?"
"Xem là vậy đi, nhưng hoàng thượng bị hoàng hậu và Tuệ Vương chặn lại ở ngoài cửa cung rồi.
Bây giờ chúng ta cũng đến Vương phủ đi thôi.
Ngộ nhỡ...
Chúng ta phải mang theo Thụy Vương phi và những người khác chạy trốn."
Chu Oánh gật gật đầu nói: "Vậy những người còn lại trong phủ thì sao đây..."
"Ta đã nói với Lâm Nhất Thiên rồi, hắn sẽ dẫn bọn họ đi trốn.
Nếu chúng ta không trở về được nữa, toàn bộ giấy bán thân sẽ được trả lại cho bọn họ.
Bây giờ chúng ta phải đi thôi, nếu không thì sẽ không kịp mất."
Chu Oánh gật đầu, nhanh chóng kéo lại ga trải giường, sau đó thu dọn hết toàn bộ đồ đạc có giá trị trong phòng, đồng thời lấy thêm một bộ quần áo để thay rồi cùng với Cố Thừa Duệ chạy đến Thụy Vương phủ.
Hai người họ vừa rời đi, Lâm Nhất Thiên liền yêu cầu Ngưu Phú Quý cho gọi tất cả mọi người đến, có điều hắn ta chỉ nói rằng do tình hình bên ngoài hiện đang rất hỗn loạn, bảo mọi người cứ tìm chỗ trốn đi là được.
Về phần Cố Thừa Duệ và Chu Oánh, sau khi trực tiếp vào Vương phủ từ cửa bên hông, hai người liền chạy thẳng tới phía trước và tìm được Phùng quản gia. Phùng quản gia nhìn thấy bọn họ tới, thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: "Cuối cùng mọi người cũng đến rồi, tất cả đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Xong rồi, chỗ các ông thì sao?" Cố Thừa Duệ hỏi lại.
"Mọi việc đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi, thành công hay thất bại đều phải xem đêm nay." Phùng quản gia nói xong liền nhìn về phía Chu Oánh tiếp lời: "Cố phu nhân, hai vị Vương phi đã tập trung lại ở chính viện rồi, phu nhân cũng qua bên đó đi, vừa lúc có thể giúp trông coi bên đó một chút."
"Cũng được, vậy ta sẽ qua đó trước." Chu Oánh nghe vậy liền gật đầu với Cố Thừa Duệ, sau đó đi về phía chính viện.
Có điều trên đường đi, nàng thực sự đã được mở mang thần thức, phát hiện toàn bộ Vương phủ thật sự đã bày sẵn thế trận để đón địch, không chỉ sắp xếp đầy đủ nhân lực, mà đến đạn hơi cay và đạn khói cũng đã được chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Vừa vào đến chính viện, Cố Uyển Ninh liền tiến lên chào đón nàng: "Biểu tẩu, cuối cùng tẩu cũng đến rồi."
"Làm sao vậy, sợ rồi sao." Chu Oánh cười nói.
"Vẫn ổn, có điều có tẩu ở bên sẽ an toàn hơn." Cố Uyển Ninh nói đến đây liền ôm lấy tay nải cùng nàng trở về phòng.
Sau khi vào phòng, nhìn thấy vô số các túi lớn túi bé nằm rải rác trên bàn, trên giường và cả sàn nhà, Chu Oánh ngây người ra một chút, sau đó hướng về phía Tôn Diệu Khả hành lễ đơn giản một cái rồi nói: "Vương phi, nếu đã đến mức phải chạy trốn để bảo toàn mạng sống, tất cả những thứ đồ này đều không cần dùng tới.
Người chỉ cần chuẩn bị một ít bạc vụn dễ sử dụng, ngân phiếu cùng hai bộ y phục tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn để thay, cùng lắm là mang thêm hai món trang sức đặc biệt nữa là được rồi.
Những thứ đồ này chỉ làm trì hoãn tốc độ trốn chạy của chúng ta mà thôi."
Tôn Diệu Khả sửng sốt một chút, sau đó liếc nhìn tay nải nhỏ gọn mà Cố Uyển Ninh đã đặt xuống liền gật đầu đồng ý, nhìn sang phía Thanh Đào nói: "Thanh Đào, chuẩn bị lại hành lý theo lời Cố phu nhân nói đi."
"Nhưng những thứ này đã được rút gọn hết mức có thể rồi ạ."
"Tính mạng quan trọng hơn hay là của cải quan trọng hơn?" Tôn Diệu Khả hỏi ngược lại.
Thanh Đào nghe vậy chỉ đành đồng ý, Cố Uyển Ninh nhìn thấy vậy liền nhanh chóng nháy mắt với Xuân Hỉ, cuối cùng mạnh giọng mà phân phó: "Nhớ mang theo nhân sâm trăm tuổi mà biểu ca ta đã tặng cho.
Nói không chừng trên đường đi sẽ có lúc cần dùng đến."
"Vâng ạ." Xuân Hỉ nghe xong liền bắt đầu bận rộn.
Thanh Đào thấy vậy cảm thấy có chút không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục bận rộn.
Chu Oánh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn Cố Uyển Ninh hỏi: "Đúng rồi, Thành Lâm đâu?"
"Hai ngày trước đệ ấy đã đến điền trang với danh nghĩa kiểm tra việc thu hoạch rồi, Phùng quản gia nói đệ ấy đang rất an toàn, bảo chúng ta không cần lo lắng."