Chương 753: Bức Vua Thoái Vị 3
Chương 753: Bức Vua Thoái Vị 3
Chương 753: Bức Vua Thoái Vị 3
Chu Oánh gật đầu, vừa trò chuyện cùng bọn họ vừa dùng thần thức kiểm tra xem xét toàn bộ Kinh Thành.
Lúc này, đột nhiên có bốn đội quân từ phía bên ngoài bốn cửa thành xâm nhập vào, số lượng không nhiều nhưng cũng không hề ít, mỗi đội quân có khoảng một nghìn người.
Trong số bốn đội quân, có ba đội do Định An Hầu chỉ huy đang gấp rút chạy về hướng hoàng cung.
Còn có một đội quân khác do Tôn Văn Hạo chỉ huy, chia thành ba nhóm khác nhau lần lượt tấn công về phía Thụy Vương phủ, Khang Vương phủ và Thất hoàng tử phủ.
Chu Oánh nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy có chút khó hiểu, ở Kinh Thành có hai vạn Ngự Lâm quân, quân trấn thủ cũng chính là quân đội do Diêm đại nhân dẫn dắt hình như có số lượng là mười vạn.
Bọn họ chỉ sử dụng có ba nghìn người như vậy mà muốn chiếm lấy ngai vàng, cũng quá khinh địch rồi.
Sau đó nàng liền nhìn về phía doanh trại của Ngự Lâm quân, không ngờ tất cả mọi người đều đã bị đánh thuốc mê, toàn bộ doanh trại có thể miêu tả bằng một cảnh tượng lặng ngắt như tờ.
Về phía quân trấn thủ, ngoại trừ hai nghìn người đang đóng quân bên trong Kinh Thành, còn lại tất cả đều đang ở bên ngoài thành, nàng thậm chí còn không tra ra được bọn họ thực sự đang đóng quân tại nơi nào.
Diêm đại nhân hiện tại đang bị người ta trói lại ở phía trong nha môn, dáng vẻ nôn nóng như sắp cháy nhà.
Lúc này, đội quân kia đã đến và gần như bao vây cả Vương phủ, Chu Oánh liền đứng dậy hỏi: "Trong Vương phủ có nha hoàn nào biết võ công không?"
"Ở đây hình như chỉ có mình ta là có biết một chút mà thôi." Cố Uyển Ninh đảo mắt liếc nhìn mọi người một vòng rồi giơ tay lên.
"Vậy thì đi theo ta, chúng ta làm vài cái bẫy để phòng ngừa bất trắc." Chu Oánh nói xong liền yêu cầu chuẩn bị dây thừng, rượu, bột vôi sống và vài thứ khác.
Đương nhiên, nàng còn mượn tay nải để làm vật che chắn, lấy ra một gói mê dược, một gói bột ngứa cùng với một gói bột hơi cay, tất nhiên kích thước của chúng đều không lớn.
Sau đó, nàng liền dẫn theo Cố Uyển Ninh cùng các nha hoàn, bố trí ba cái bẫy bắt đầu từ cửa viện.
Cái bẫy đầu tiên được bố trí trên cửa lớn, bôi một lượng lớn bột vôi sống trộn lẫn với bột ngứa lên trên bề mặt của cửa lớn.
Cái bẫy thứ hai là bột hơi cay ở lối rẽ, cuối cùng là thêm mê dược vào vò rượu, chỉ có điều vò rượu này lại trực tiếp được cầm trong tay.
Tôn Diệu Khả nhìn mấy cái bẫy như trò chơi trẻ con liền lo lắng hỏi: "Cố phu nhân, những thứ này thực sự có tác dụng sao?"
"Có tác dụng, nhưng cũng chỉ có thể gây cản trở chứ không giết người được.
Có điều ta nghĩ sẽ không cần phải dùng tới, nếu không chúng ta căn bản không còn khả năng trốn thoát nào nữa rồi, ta chỉ làm như vậy để phòng ngừa bất trắc mà thôi." Chu Oánh vừa nói xong lời này, bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện âm thanh la hét chém giết cùng tiếng nổ tung.
Tôn Diệu Khả bất an gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Oánh thấy thế liền khuyên nhủ: "Người yên tâm đi, phía bên ngoài Phùng thúc thúc đã an bài rất kỹ lưỡng rồi, chúng ta chỉ cần im lặng quan sát là được."
Sau đó nàng liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Mặc dù những kẻ đang tấn công vào đều đeo mạn che mặt nhưng dưới tác dụng của thuốc súng, mùi vị của bột hơi cay thực sự không thể xem thường.
Cộng hưởng với gạch bị phát nổ, trong thoáng chốc khiến cho không ít người bị trúng đòn.
Vì vậy, sau khi ba trăm người từ ba cửa khác nhau tấn công vào, trong chốc lát liền trở nên hỗn loạn.
Lúc này, hộ vệ của Vương phủ đeo mạn che mặt đã được thấm nước lập tức xông lên.
Mặc dù không thể nói là đơn phương tàn sát, nhưng bọn họ rất nhanh liền chiếm được thế thượng phong, vì vậy cục diện nhanh chóng được khống chế.
Chu Oánh mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng này, lại nhìn về phía Khang Vương phủ.
Vào lúc này trong phủ của Khang Vương, một cuộc chiến thực sự đang diễn ra. Chỉ có điều, Khang Vương rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, vì vậy một trăm cung thủ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa trên đầu mỗi mũi tên còn có tẩm thuốc độc.
Cho nên những người đang phục kích bên ngoài không dám tùy tiện tấn công vào, mà những người đang phòng thủ bên trong cũng không dám tùy tiện đánh ra, cứ như vậy mà dây dưa cùng một chỗ.
Song Khang vương hiển nhiên không có mặt trong Vương phủ, mà cả hai bên rõ ràng chỉ đang muốn kéo dài thời gian của đối phương mà thôi.
Ở đầu bên kia, tại phủ Thất hoàng tử hiển nhiên bọn họ cũng đã có sự chuẩn bị rồi.
Mặc dù không có các loại bẫy hay bất cứ thứ gì tương tự, nhưng đã chuẩn bị rất nhiều người, ít nhất cũng khoảng một nghìn người.
Hơn nữa có vẻ như bọn họ đều là binh tướng tinh nhuệ vì vậy ba trăm thích khách nhanh chóng bị tiêu diệt.
Chu Oánh nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thấy đồng cảm với hoàng thượng, xem ra những nhi tử đã thành niên này của ông ấy không có đứa nào là đèn cạn dầu cả.