Chương 754: Bức Vua Thoái Vị 4
Chương 754: Bức Vua Thoái Vị 4
Chương 754: Bức Vua Thoái Vị 4
Chẳng lẽ người thứ ba xâm nhập mà nàng đã trông thấy thông qua ánh sáng tím ở chỗ Thụy Vương thật sự là Thất hoàng tử, nhưng nàng cũng không hề phát hiện ra điều gì bất thường cả.
Có lẽ dã tâm của hắn ta vẫn chưa được bộc lộ.
Mấu chốt là trên người hắn ta không hề có một chút ánh sáng màu tím nào, điều này chứng tỏ hắn ta hoàn toàn không có số mệnh để trở thành hoàng đế.
Sau đó nàng liền nhìn thấy cảnh Thất hoàng tử dẫn quân của mình lao nhanh về phía hoàng cung.
Chu Oánh thấy vậy cũng dõi theo hắn.
Cừ thật, Định An Hầu dẫn theo ba ngàn binh lính lại bị hoàng thượng dẫn đầu một trăm hộ vệ chặn đánh.
Nhưng cũng có thể thấy được, trước khi hoàng thượng xuất trận cũng đã có sự chuẩn bị kỹ càng, bằng không sẽ không thể có nhiều mũi tên đến vậy để đánh úp Định An Hầu.
Sau khi trận mưa tên ngừng lại, binh lính của Định An Hầu thật sự thương vong không ít.
Tất nhiên những hộ vệ trong phòng cũng có thương vong, nhưng nói một cách tương đối thì ít hơn phe đối phương rất nhiều.
Thấy vậy, toàng thượng từ trong phòng hét lên: "Định An Hầu, nếu ngươi dừng lại ở đây, Trẫm sẽ không tính toán chuyện cũ với ngươi nữa."
"Không tính chuyện cũ thì đã sao, binh quyền ở Tây Nam đã bị ngươi đoạt lại rồi, cho dù có sống sót được thì cũng là sống không bằng chết, chẳng bằng thử tranh đoạt một phen." Định An Hầu mang đầy hận ý trả lời.
Sau đó phất tay nói: "Xông lên, ai giết được tên cẩu hoàng đế sẽ được thưởng một vạn lượng bạc."
Lời vừa dứt, có người lập tức xông lên phía trước.
Lúc này, có năm chiếc vại đột nhiên bay ra từ trong phòng, những chiếc vại này sau khi rơi xuống đất liền lập tức phát nổ, nhất thời một loạt tiếng la hét thống khổ vang lên, rất nhiều người bị thương bởi những mảnh sứ vỡ.
Có điều bọn họ chẳng mấy chốc đã choáng váng mà ngất đi.
Định An Hầu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt liền tối sầm, tức giận đến nghẹn họng nhưng lại không dám xông lên nữa.
Thay vào đó, ông ta nói nhỏ mấy câu với người bên cạnh.
Người đó xoay người bỏ đi, không đến một lát sau bèn sai người mang lên rất nhiều dầu và vải bố, nhanh chóng làm thành vài ngọn đuốc đơn giản.
Chính vào lúc Định An Hầu ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị đốt căn phòng trước mặt thì Thất hoàng tử đã dẫn quân của mình vội vã chạy tới lên tiếng: "Dừng tay, nếu không giết không cần hỏi."
"Ha ha, một thằng nhóc choai choai như ngươi lại chạy đến đây là tính góp vui sao, vẫn nên trở về bú sữa đi thôi." Định An Hầu nói xong liền trực tiếp ném thẳng ngọn đuốc trong tay về phía Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử nghe xong những lời này cảm thấy rất tức giận, ngay lúc đang định xông lên phía trước. Phía sau lưng đột nhiên vang lên một loạt tiếng vó ngựa, từ phía sau tiến lên một đội quân khoảng hơn một nghìn binh sĩ.
Khang Vương lập tức cưỡi ngựa phi nhanh về phía Định An Hầu, nhấc đao lên chém vào cánh tay ông ta rồi nói: "Loạn thần tặc tử, đi chết đi."
Định An Hầu dù sao đi nữa cũng là người đã từng chinh chiến sa trường, trong thoáng chốc vội vàng xoay người tránh được.
Lập tức trở tay chặt đứt móng trước con ngựa của Khang Vương.
Con ngựa kêu lên một tiếng thảm thiết, Khang Vương cũng thuận thế nhảy xuống ngựa, lăn sang một bên hô lớn: "Tiểu Thất, cùng lên đi."
Vừa dứt lời, binh lính của hắn ta cùng với binh lính của Thất hoàng tử lập tức xông lên phía trước.
Hai bên giằng co hết sức căng thẳng, sau đó bắt đầu tấn công lẫn nhau.
Đinh An Hầu thấy vậy lập tức phóng đạn tín hiệu.
Chẳng mấy chốc, Tôn Thanh Phong dẫn theo một đội gồm một ngàn Ngự Lâm quân từ doanh trại xông tới, trực tiếp tham gia vào trận chiến, trong chốc lát, phía Định An Hầu lại đảo ngược tình thế, chiếm thế thượng phong.
Cùng lúc đó, Tuệ Vương cũng dẫn theo một ngàn binh sĩ xông ra khỏi cung.
Có điều bọn họ lại chạy về phía của hoàng thượng, hơn nữa rất nhanh đã đến nơi.
Nhưng sau khi bước vào liền nhìn thấy người bị giam giữ không phải là hoàng thượng mà là Tuệ Vương.
Thấy vậy, Tuệ Vương vẻ mặt sững sờ nhìn sang người phía sau mình.
Người đó mỉm cười nói: "Vẫn phải cảm ơn thuật dịch dung của Tuệ Vương nha."
"Áp tải người xuống." Hoàng thượng bước tới, nhét một miếng giẻ rách vào trong miệng Tuệ Vương.
"Tuân lệnh." Người đó đáp lại, sau đó trực tiếp áp giải Tuệ Vương xuống, nhốt hắn ta vào trong tầng hầm phía sau.
Mà người bị giam giữ là Tuệ Vương, đến hiện tại hắn ta vẫn không thể nào tin được, bản thân hắn còn chưa kịp ra tay đã bị người ta tống giam rồi.
Trong lịch sử đã từng có kẻ soán vị nào bất lực như hắn chưa?
Bên ngoài, trong lúc ba bên đang giằng co kịch liệt, Tô Lão Đạo dẫn theo binh sĩ vội vàng chạy tới hét lớn: "Khang Vương, viện binh đã đến."