Chương 756: Bức Vua Thoái Vị 6
Chương 756: Bức Vua Thoái Vị 6
Chương 756: Bức Vua Thoái Vị 6
"Ngươi chắc chắn sẽ bị tru di cửu tộc, còn những người khác, chỉ cần hiện tại thành tâm nhận sai, Trẫm tuyệt đối sẽ không làm khó." Hoàng thượng lãnh đạm nhìn về phía hoàng hậu, cất tiếng nói.
"Ngươi..." Hoàng hậu nói đến đây liền cầm lấy một viên gạch ở bên cạnh chuẩn bị ném về phía hoàng thượng.
Có điều bà ta vừa giơ viên gạch lên liền bị một quan binh ở bên cạnh đã túm lấy cánh tay, trực tiếp đánh ngất.
Tất nhiên trong số bọn họ cũng có những người thề chết trung thành hết mực với phe của hoàng hậu, vì thế cục diện trên tường thành trong phút chốc đã trở nên hỗn loạn.
Thụy Vương thấy vậy liền đi tới cửa cung hét lớn: "Mọi người bên trong hãy nghe đây, hiện tại mở cửa cung, ta sẽ tha thứ cho tội lỗi của các ngươi, còn đợi đến khi ba vạn binh mã của chúng ta xông vào, các ngươi sẽ không còn đường lui nữa."
"Mở cửa cung." Diêm Chí Võ giơ tay lên hét lớn.
Những binh lính theo sau cũng lập tức cao giọng lớn tiếng phụ họa: "Mở cửa cung, mở cửa cung, mở cửa cung..."
Sau đó tiếng hô càng lúc càng lớn, cuối cùng hòa vào làm một khiến người trong toàn bộ Kinh Thành đều có thể nghe rõ mồn một.
Người thủ thành nghe vậy, không dám trì hoãn, lập tức mở cửa cung ra.
Thụy Vương thấy vậy liền trực tiếp dẫn người của mình xông vào, bắt giữ toàn bộ những người đang thủ thành.
Sau đó lại dẫn binh tiến lên tường thành, rất nhanh đã bắt được phe cánh của hoàng hậu.
Thụy Vương lưu lại người để phòng thủ, sau đó đích thân áp giải hoàng hậu xuống tường thành.
Lúc này thái hậu và hoàng thượng cũng đã vào trong hoàng cung.
Hoàng thượng nhìn thấy hoàng hậu bị áp giải, liền nói với Tiếu Hằng: "Phái vài người đích thân áp giải hoàng hậu và Tuệ Vương vào thiên lao, đừng để bọn họ trốn thoát."
Nói xong liền cùng Thụy Vương bước vào phía trong.
Còn Tiếu Hằng thì ra lệnh cho vài người đem hoàng hậu và Tuệ vương áp giải xuống, sau đó mới theo hoàng thượng đi vào trong cung.
Khi cả nhóm người sắp đến được chính điện, đột nhiên hơn có hơn chục mũi tên phát ra ánh sáng xanh lam dưới ánh đuốc, xe gió lao thẳng về phía của hoàng thượng và Thụy Vương.
Thụy Vương, Tiếu Hằng và Diêm Chí Võ nhanh chóng tiến lên, dùng kiếm chặn đứng những mũi tên đang phóng tới, nhưng vẫn có một mũi tên vừa nhanh vừa chuẩn xác bắn về phía lồng ngực của hoàng thượng.
Những người khác có muốn cứu cũng không kịp nữa rồi, thái hậu lúc này liền đẩy hoàng thượng ra và ngã về hướng ngược lại.
Ngay trước khi mọi người kịp định thần trở lại, một mũi tên khác lại được bắn ra. Mục đích lần này vẫn rất rõ ràng, nhằm về phía hai phụ tử hoàng thượng và Thụy Vương.
"Khiên." Thụy Vương đứng chắn trước mặt hoàng thượng, vừa dùng kiếm chặn những mũi tên lại vừa hét lớn.
Các quan binh cầm khiên phía sau lập tức lao về phía trước dựng lên một bức tường che chắn.
Cuối cùng, các mũi tên đều đã bị chặn lại, nhưng trên mặt hoàng thượng vẫn bị trầy xước, mấu chốt là mũi tên có độc, nếu thái y không phản ứng nhanh và xử lý kịp thời, rất có thể hoàng thượng đã bị trúng độc.
Hoàng thượng lúc này tức giận không nhẹ, lập tức hét lên: "Lão Tam, Tiếu Hằng, hai người các ngươi nhất định phải bắt những kẻ này lại cho ta, không được bỏ qua cho bất kì kẻ nào."
"Tuân lệnh." Hai người lên tiếng đáp trả, sau khi lưu lại binh lực bảo vệ cho hoàng thượng thì cầm khiên dẫn đầu, những người khác cũng khéo léo đi theo phía sau, nhanh chóng tiến lại gần vị trí chính điện.
Cùng lúc đó, Diêm Chí Võ chỉ huy quan binh bao vây từ hai phía, chặn tất cả đường trốn của những người bên trong.
Kẻ bắn tên rõ ràng đã quyết tâm tìm chết, sau khi bắn hết tất cả các mũi tên ra, hắn ta liền cầm đao xông ra ngoài.
Tất nhiên là hắn ta đã nhanh chóng bị tiêu diệt.
Khi Tiếu Hằng mang theo binh lính dẫn đầu xông vào chính điện, bọn họ liền chết lặng.
Bởi vì toàn bộ bá quan văn võ toàn triều đều đang ở bên trong, có điều ngoại trừ phụ tử Tô thừa tướng, những người còn lại đều đang bị trói lại ném dưới đất, miệng thì bị bịt kín.
Điều đáng sợ hơn nữa là mặt đất đã được tưới đầy dầu, trong tay Tô thừa tướng lại cầm một ngọn đuốc.
Nhìn thấy mấy người họ tiến vào, Tô thừa tướng cười nói: "Không ngờ các ngươi lại đến nhanh như vậy, vừa hay gọi cả hoàng thượng tới đây, để hắn ta lập tức viết chiếu thư nhường ngôi cho Khang vương.
Nếu không thì toàn thể bá quan văn võ của Đại Minh hôm nay được tuẫn táng cùng phụ tử chúng ta cũng xem như đáng giá."