Chương 815: Sinh Ra Một Bé Gái
Chương 815: Sinh Ra Một Bé Gái
Chương 815: Sinh Ra Một Bé Gái
Đảo mắt một cái đã sang thu, trái cây trong thôn trang cũng tới mùa thu hoạch.
Cố Thừa Duệ định tới thôn trang sáng nay để dạy mọi người ủ rượu nho.
Đột nhiên Chu Oánh cảm thấy đau bụng bèn vội gọi hắn lại: "Duệ ca, đừng đi, hình như ta sắp sinh rồi."
"Hả, sắp sinh." Cố Thừa Duệ ngạc nhiên một lúc, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng bảo Thạch Trúc dẫn Thu Nương và bà đỡ tới.
Sau đó hắn đi tới đỡ Chu Oánh ngồi xuống ghế bắt mạch, một lát sau, hắn run tay nói: "Quả thật là sắp sinh rồi, nhưng có vẻ vẫn còn sớm, để ta đỡ nàng đi dạo trong viện."
"Được." Chu Oánh nói xong, chậm rãi đi ra ngoài cùng hắn.
Một lát sau Thu Nương và bà đỡ đã chạy tới, nhanh chóng chuẩn bị phòng sinh cùng những vật dụng thiết yếu khác.
Tới khi các nàng đã chuẩn bị tương đối ổn thỏa, bên Chu Oánh cũng bắt đầu chuyển dạ.
Sau khi Cố Thừa Duệ đưa nàng vào trong phòng sinh xong, hắn lại kiểm tra thêm một lần nữa, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì rồi mới giao phó cho bà đỡ, nói: "Ta là đại phu, ta sẽ chờ ở bên ngoài, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi ta."
"Dạ, xin lão gia cứ yên tâm." Bà đỡ nói xong rồi bắt đầu bận rộn.
Còn Cố Thừa Duệ thì bước ra ngoài.
Vừa mới bước ra khỏi cửa thì hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Oánh truyền tới, dọa Cố Thừa Duệ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, sau đó dựa người vào cây cột bên ngoài hành lang, mắt nhìn chằm chằm vào phòng sinh.
Hắn nhìn đám nha hoàn bưng nước nóng ra ra vào vào.
Một canh giờ sau, tiếng khóc vang dội của đứa bé vang lên, đứa con gái đầu lòng của hai người đã ra đời.
Cố Thừa Duệ lập tức đứng dậy chạy vào, khiến cho Thu Nương đang định ra ngoài phải hoảng sợ.
Trông thấy người vào là hắn, nàng ấy lập tức cười nói: "Chúc mừng lão gia, là một vị thiên kim, mẹ con bình an."
"Cảm ơn, cảm ơn, để ta vào trong xem." Cố Thừa Duệ nói xong bèn trực tiếp chạy vào.
Thu Nương vốn định ngăn hắn lại, dù sao phòng sinh cũng bị coi là một nơi đen đủi, hắn không nên vào trong, nhưng nàng ấy còn chưa kịp nói gì thì hắn đã bước vào rồi, đành để vậy thôi.
Sau khi Cố Thừa Duệ bước vào, bà đỡ cùng với đám nha hoàn đã dọn dẹp gần như xong xuôi, trông thấy hắn tiến vào thì lập tức tươi cười bước tới nói: "Chúc mừng lão gia, phu nhân thật may mắn, lần sinh nở này vô cùng thuận lợi."
"Cảm ơn, các ngươi ra bên ngoài đợi một lát." Cố Thừa Duệ nói xong bèn đi tới trước giường, trông thấy Chu Oánh mệt mỏi không chút sức lực nào, hắn ngồi xuống nghiêm túc bắt mạch cho nàng.
"Chăm sóc bé con cho tốt, ta muốn ngủ một giấc." Chu Oánh mở mắt ra nói.
"Nàng ngủ đi, có ta chăm bé con rồi." Cố Thừa Duệ nói xong, hắn hôn lên trán nàng một cái rồi đắp lại chăn cho nàng, đứng dậy nhìn đứa bé đang nằm trong nôi.
Chỗ này không tắm rửa được, em bé trông khá bẩn, hơn nữa da còn đỏ đỏ nữa, thoạt nhìn trông khá là khó coi.
Nhưng trong mắt hắn dù thế nào đi nữa thì cũng thật đáng yêu, hắn mỉm cười bước tới hôn lên nắm tay nho nhỏ, kiểm tra mạch đập của đứa bé, sau khi xác định không có chuyện gì, hắn lại hôn lên nắm tay nhỏ của bé con rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Hắn ra ngoài, trông thấy bà đỡ đang đứng chờ bèn lấy ra hai thỏi bạc nhỏ giá trị năm mươi lượng trong túi tiền của mình đưa cho bà nói: "Vất vả cho ngươi rồi."
Bà đỡ lập tức đứng dậy cười nói: "Lão gia khách khí quá, đây là dân phụ nên làm. Nếu ngài là đại phu, vậy dân phụ xin phép ra về."
Thật lòng mà nói, không phải bà chưa từng nhận tiền mừng nhiều như vậy, nhưng đó là trong mấy ca khó sinh.
Bà cũng chưa từng gặp qua chủ nhân nào hào phóng như vậy, xem ra lời đồn bên ngoài đều là thật, tình cảm vợ chồng của hai người họ rất tốt, cho dù sinh con gái cũng không ghét bỏ chút nào.
Bà biết Cố Thừa Duệ không chỉ không mang tư tưởng trọng nam khinh nữ mà ngược lại, hắn càng thích có một bé gái mềm mại, huống chi đó còn là đứa bé đầu tiên của hai người.