Chương 817: Lễ Vật
Chương 817: Lễ Vật
Chương 817: Lễ Vật
"Dược thiện?" Diêu thị kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, dược thiện, hắn nói sau khi sinh xong bị thiếu nhiều chất cần phải bồi bổ lại mới được." Chu Oánh nói tới đây rồi nhìn Dương thị nói tiếp: "Đại tẩu, sao tẩu không đưa hài tử tới cùng."
"Tới rồi đó, nhưng ta sợ bọn chúng đến đây làm ầm ĩ nên không đưa tới đây." Dương thị cười nói.
"Đúng vậy, bây giờ hài tử còn nhỏ, không thể gây ồn ào được, cứ để bọn chúng đi theo nhị thúc chơi ngoài viện đi." Diêu thị nói thêm.
Bà ta nhìn về phía nôi rồi nói tiếp: "Nghe nói ngươi sinh được một nữ nhi, đặt tên là Quả Quả à?"
"Dạ vâng, là một nha đầu rất ầm ĩ." Chu Oánh cười trả lời.
"Bình thường ấy mà, tiểu hài tử ấy mà, không biết nói nên cứ có việc gì là khóc." Sau khi Lưu thị nói xong bèn cầm ba cái tay nải tới nói: "Đúng rồi, đây là chút lòng thành mà chúng ta mang tới, còn có muội muội giúp đỡ ngươi, mấy vị di nương cùng người trong tộc nữa."
Sau khi nói xong, bà ta mở ba tay nải ra, bắt đầu lấy đồ ra ngoài, trong đó có một bộ quần áo nhỏ, giày đầu hổ, tấm chăn nhỏ, thậm chí là cả một chiếc áo choàng nhỏ.
Còn có một chút tiền cùng đồ trang sức nữa, chủ yếu là vòng tay nhỏ cùng khóa trường mệnh nhỏ.
Nhưng ngoại trừ đồ của Cố phụ, Cố nhị thúc, cùng với nhà trưởng thôn, tất cả những món đồ còn lại đều là trang sức bằng bạc.
"Sau khi trở về giúp xin hãy cảm ơn mọi người giúp ta, đợi lần tới trở về ta sẽ tổ chức yến hội bù cho mọi người."
Lúc này Dương thị mới kinh ngạc hỏi: "Chu Oánh, hài tử ở chỗ ngươi, đừng nói là ngươi tự cho hài tử bú nhé."
"Quả thật là vậy, Thừa Duệ nói rằng để hài tử bú sẽ tốt cho sức khỏe của cả mẫu thân lẫn hài tử. Đặc biệt hài tử sẽ khỏe mạnh và ít bệnh hơn."
"Còn có chuyện vậy sao."
"Ta cũng không hiểu quá rõ, nhưng hắn nói như nào thì ta làm theo thôi, dù sao hài tử bú sữa của mình sẽ khiến tình cảm càng sâu hơn."
"Cũng đúng."
Sau khi nói chuyện phiếm mấy câu, Chu Oánh cũng biết, lần này bọn họ tới đây ngoài việc thăm hỏi ra thì còn để vận chuyển một lượng lớn ớt và thì là.
Đợi tới lúc bọn nhỏ tỉnh giấc, ba người nhìn qua rồi đứng dậy nói: "Hài tử cũng tỉnh rồi, chúng ta cũng không quấy rầy nữa, lần sau lại tới thăm ngươi."
"Dạ vâng, lần sau mọi người ở lại lâu thêm một chút, đợi tới đầy tháng, mọi người còn phải giúp ta chiêu đãi khách khứa đó."
"Chuyện này không thành vấn đề, ngươi cứ bận việc của mình trước đi, chúng ta đi đây."
Đợi khi bọn họ đi rồi, Chu Oánh nằm xuống bắt đầu cho hài tử bú.
Một lát sau, Cố Thừa Duệ đi tới nói: "Nha đầu, nhiều người tới quá, nguyên liệu nấu ăn trong nhà không đủ, thế nên lát nữa ta định dẫn bọn họ tới tửu lầu ăn. Giữa trưa chỉ đành để nàng ở nhà một mình rồi."
"Có nhiều người tới không?"
"Chỉ có phụ thân với Lưu thị, hai vợ chồng nhị thú, bốn người nhà lão đại, cùng với Thừa Hỷ và Cố Tử Quỳnh thôi. Nhưng mà Cố Tử Quỳnh bị say tàu xe, thế nên không thể tới gặp nàng được."
"Vậy chàng đi đi, nếu không sắp xếp được khách viện được thì sắp xếp ở viện phía đông đi, Uyển Ninh quay về ở lại cũng không tốn chỗ mấy."
"Đó đúng là điều ta nghĩ, nàng nghỉ ngơi đi, để ta chuẩn bị." Cố Thừa Duệ nói xong rồi xoay người đi ra ngoài.
Đợi tới khi hắn đã rời đi, Chu Oánh mới gọi Thạch Trúc vào, để nàng ta tới cất những món đồ mà mấy người Lưu thị đem tới.
Chớp mắt một cái đã tới ngày đầy tháng của Quả Quả, đồng thời đại danh của Quả Quả cũng đã có rồi, tên là Cố Vân Hà.
Sáng sớm hôm nay, Chu Oánh đã sai người chuẩn bị nước tắm, nhưng mà bởi vì trời trở lạnh, nàng không tắm ở bên ngoài mà để cho Cố Thừa Duệ trông hài tử, mình thì vào trong phòng thoải mái tắm rửa một cái.
Vừa ăn được một chén cơm xong, công chúa Minh Ngọc đã dẫn theo nha hoàn tới đây, sau khi thấy Quả Quả bèn vui mừng nói: "Chu tỷ tỷ, tỷ sinh tố quá đi, đôi mắt của đứa bé này tựa như đá quý vậy, đen nhánh sáng ngời."