Chương 839: Thẩm Vấn 2
Chương 839: Thẩm Vấn 2
Chương 839: Thẩm Vấn 2
Sau đó tiến lên chà vào mặt thích khách nói: "Thêm chút dầu lên mới gọi là đao cùn cắt thịt, tiếp theo, cứ tận hưởng đi."
Sau khi nói xong, vươn tay ra định cởi thắt lưng của hắn ta.
Trong lòng thích khách hoảng sợ nói: "Làm thật à?"
"Nói nhảm, ngươi cho rằng người thân của trẫm dễ dàng bị giết như vậy sao." Hoàng thượng nói đến đây, nói với Hoa công công: "Sau khi cắt xong, trực tiếp đem cho chó ăn.
Trẫm muốn hắn ta làm thái giám suốt đời."
"Vâng." Hoa công công gật đầu, sau đó khuôn mặt hung ác nhìn thích khách.
Khi tên thích khách nghe thấy hoàng thượng nói muốn hắn ta làm thái giám suốt đời, hắn ta mới nhớ ra bình thường các thái dám đều sẽ giữ lại dương vật của mình.
Nhưng của mình lại cho con chó ăn, không lẽ... ?
Ngay lúc Hoa công công chuẩn bị ra tay, thích khách vội vàng nói: "Đừng, đừng thiến."
"Hừ, không phải ngươi cứng rắn lắm sao, mạnh miệng một lần nữa cho trẫm, đúng lúc trẫm cũng chưa từng tận mắt nhìn tịnh thân bao giờ." Hoàng thương nhìn hắn ta cười như không cười.
Tuy sau khi nghe thấy những lời này, tên thích khách giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn ta cũng biết hiện tại mình là thịt trên thớt, người ta có thể chặt ra mang cho chó ăn bất cứ lúc nào.
Sau đó hắn ta do dự nói: "Nếu ta nói ra thì có thể toàn thây hay không?"
"Một ly rượu độc." Hoàng thượng gật đầu.
Thích khách nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: "Tiểu nhân là quân cờ bí mật Tuệ Vương để lại sau khi rời đi, sáu ngày trước, nhận được tin tức yêu cầu tiểu nhân trốn ở cổng thành, ám sát hoàng thượng."
"Trước kia ngươi có thân phận gì?"
"Trước kia, tiểu nhân ở trong cấm quân, lần trước khi Tuệ Vương vị ép thoái vị, không cho ta tham gia để đề phòng vạn nhất."
"Vậy trong cấm quân còn người của Tuệ Vương không?"
"Chắc không còn nữa, tiểu nhân được giữ lại là do có tài bắn cung."
"Vậy ai đã truyền tin cho ngươi?"
"Tiểu nhân chỉ biết đó là một ma ma ở trong cung, trên người có mùi thuốc bắc rất nặng, cụ thể hơn thì thật sự tiểu nhân không biết."
"Vậy ngươi còn biết gì nữa?"
"Chúng ta đều liên lạc một đường, tiểu nhân thật sự không biết gì nữa." Thích khách nói đến đây, dừng một chút rồi nói: "Đúng rồi, trên gáy của ma ma đó hình như có một vết sẹo bỏng, hoặc là một vết bớt màu đỏ, khi đó trời tối quá nhìn lướt qua nên thực sự không chắc chắn ".
"Tiểu nhân biết người này trước đây là người của Thục phi, sau này không biết phạm phải tội gì, bị Thục phi đổ một ly trà nóng, bị thương nửa lưng
Sau đó là hoàng hậu đã cứu bà ta còn mời thái y đến khám cho bà ta." Hoa công công nói.
"Tiểu Tiền." Hoàng thượng nhìn về phía Tiền công công.
Tiền công công hiểu ý lập tức dẫn người đi tìm, không lâu sau đã bắt được người dắt đến, nhưng miệng bị một miếng vải bịt lại.
Tiền công công tiến lên nói: "Hoàng thượng đã bắt được người rồi, trên đường đi bà ta muốn cắn lưỡi tự sát, may mà thị vệ đã kịp thời phát hiện."
"Lại là một người không sợ chết, khó trách lại có thể trốn lâu như vậy." Sau khi hoàng thượng nói xong, đá ma ma một cái đến trước mặt thích khách nói: "Nhìn xem, có phải bà ta không?"
"Là bà ta, là bà ta, đây là thứ trên cổ bà ta." Thích khách liên tục gật đầu.
Hắn ta vừa nói xong đã nhận được ánh mắt chết chóc của ma ma.
Trong lòng thích khách trống rỗng, nhưng vẫn vươn cổ nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, Tuệ Vương cũng không có ở đây, cho dù có nói gì cũng sẽ không liên lụy đến hắn."
Đôi mắt ma ma nhìn hắn ta lúc này còn đáng sợ hơn.
An Vương xua tay, sai người tiến lên đưa cho ma ma một ít thuốc mê, sau đó hỏi: "Hắn nói đúng, Tuệ Vương không có ở đây, ngươi chỉ cần nói hết những gì ngươi biết.
Chúng ta sẽ không làm khó ngươi, nếu không... Cũng khó nói."