Chương 840: Thẩm Vấn 3
Chương 840: Thẩm Vấn 3
Chương 840: Thẩm Vấn 3
Hoàng thượng nhìn đôi mắt lạnh lùng sắc bén của ma ma thì biết bà ta không phải là người dễ dàng mở miệng.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Tiền công công nói: "Đóng cửa hoàng cung, điều tra những người trong cung đã tiếp xúc với bà ta, bắt lại hết cho trẫm.
Đặc biệt là những người sống cùng phòng hoặc cùng viện với bà ta."
"Vâng." Tiền công công đáp lại rồi đi ra ngoài.
Hoàng thượng cũng chào hỏi Tiếu Hằng một chút, tuy có ý ép người chó cùng rứt chậu, nhưng cũng không có nghĩa là muốn khiến người khác tức nước vỡ bờ thật sự.
Ma ma nghe xong, quay đầu lại, ánh mắt căm hận nhìn hoàng thượng.
Hoàng thượng cười lạnh nói: "Trẫm không thích đôi mắt này, móc ra đem cho chó ăn đi."
"Để tiểu nhân." Hoa công công nói xong, cười ác độc bước lại gần ma ma, sau đó rút dao đâm thẳng vào mắt bà ta, động tác rất nhanh và chính xác.
Lúc này tuy ma ma có bình tĩnh thế nào đi nữa thì cũng hét lên đau đớn, âm thanh đó còn thảm thiết hơn cả ma.
Nghe thấy âm thành này, lông tơ trên người tên thích khách cũng dựng đứng hết lên, đồng thời trong lòng hắn ta cũng rất mừng vì vừa rồi mình không cứng miệng, nếu không thì sợ là tiếng kêu sẽ từ miệng hắn ta phát ra.
Sau khi móc cả hai mắt ra, Hoa công công nhanh chóng rắc một lớp thuốc lên mắt bà ta, sau đó rắc rất nhiều vôi bột lên.
Làm cách này rất tốt, vừa có thể nhanh chóng khử trùng, vừa có thể làm bỏng vết thương, có thể nhanh chóng đạt được mục đích cầm máu.
"Cẩu hoàng đế, quả nhiên Hoàng hậu nương nương nói đúng, ngươi mới là người tàn nhẫn nhất." Lúc này Ma ma hét lên.
Nhưng vì thuốc mê nên âm thanh truyền ra không lớn.
Hoàng thượng nghe xong lập tức xoa tai nói: "Vậy thì ta chỉ có thể nói ngươi ngu ngốc, trên đời này nói đến sự tàn nhẫn thì ai có thể sánh bằng hai mẹ con hoàng hậu chứ?
Chưa nói đến những quan đại thần trong triều đình đã chết trong tay bọn họ cùng với những đứa trẻ vô tội trong gia đình các quan đại thần.
Chỉ nói đến dân thường, điển hình nhất là khi Tuệ Vương đến phương Nam đắp đê.
Để ép các quan lại địa phương thông đồng làm bậy với mình, đã giết hại dã man những người lao động khỏe mạnh, ngươi có thể tưởng tượng ra cảnh máu chảy thành sông, xác chết đầy đường kia không?
So sánh ra thì trẫm chỉ móc mắt của ngươi mà thôi, có đáng là gì.
Hơn nữa, ngươi không nên chết sao, ngươi dám nói cái chết của thái thương hoàng và hoàng hậu không liên quan gì đến ngươi sao?
Vì vậy, ngươi là đúng người đúng tội, chết cũng không đáng tiếc.
Nhưng đừng lo lắng, trẫm sẽ không để ngươi chết, trẫm sẽ cho ngươi nhìn thấy đồng bọn của ngươi, từng người một chết một cách bi thảm trước mặt ngươi.
Cho bọn họ biết rằng, bọn họ chết vì ngươi.
Trẫm muốn khiến ngươi lúc nào cũng cảm thấy đau khổ, không đêm nào ngủ được.
Nếu ngươi dám tự sát, trẫm sẽ tru di cửu tộc, tội âm mưu phản nghịch, bao gồm toàn bộ người trong ngũ phục.
Để ngươi trở thành tội nhân trong tộc, dù xuống địa ngục cũng không được sống yên."
Lão ma ma nghe những lời của ông ấy nói giống như đang nghe ác quỷ tuyên bố kết thúc mạng sống của mình vậy, tuy bà ta không quan tâm đến sự sống chết của đám người trong cung và các thành viên trong tộc.
Nhưng bà ta sợ, nếu trên thế giới này thực sự có ma thì kết cục của bà ta có thể tưởng tượng được.
Nhanh chóng lắc đầu nói: "Không, không, vốn dĩ trên thế giới này không có ma quỷ."
"Đừng tự an ủi mình nữa, chuyện mẫu thần hiển linh đừng nói là Đại Minh mà ngay cả người dân nước láng giềng ai cũng biết, ngươi muốn lừa dối chính mình đến bao giờ?"
"Tôn ma ma, Tôn ma ma, cứu Miêu Miêu." Lúc này, một cô bé tầm mười tuổi bị giải vào, nhìn thấy khuôn mặt của ma ma lập tức khóc lóc hét lớn.
Tôn ma ma sửng sốt một lát, quay đầu nhìn lại.
Nhưng bây giờ bà ta không nhìn thấy gì nữa, vươn tay ra bò tới chỗ phát ra âm thanh, đáng tiếc vừa vươn tay ra, An Vương đã giẫm lên, nói: "Ngoan ngoãn chờ đó."