Chương 850: Mang Hộ
Chương 850: Mang Hộ
Chương 850: Mang Hộ
"Đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho rõ xem nào?" Tuệ Vương nghe xong bèn hỏi như có điều suy nghĩ.
Hắn ta đã bố trí nhiều vòng như vậy, không ngờ vẫn không thể lấy được cái mạng của lão tam, ngược lại còn mất hết mọi vốn liếng của mình vào trong đó, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì mà hắn ta không biết.
"Bệnh đậu mùa là bị Cố Thừa Duệ phát hiện ra, bởi vì phát hiện kịp thời nên việc khống chế cũng vừa nhanh lại vừa chuẩn, thế nên còn không chờ cho bệnh đậu mùa kịp lây lan ra ngoài thì đã bị tiêu diệt rồi. Đồng thời cũng vào lúc điều tra nguồn gốc cũng như nguyên do bắt nguồn của bệnh đậu mùa thì bọn họ đã tìm được những người của lão nhị gia, thế nên... Sau đó hắn còn phát hiện ra cả vắc-xin ngừa đậu mùa, nghe nói có thể phòng ngừa được bệnh đậu mùa, bây giờ đã bắt đầu phổ biến rộng rãi rồi. Còn về người trong cung thì sau khi hoàng hậu chết đã bắt được thích khách, sau đó là cả một loạt đều bị liên can. Hơn nữa ngay cả những tai mắt nội ứng mà trước kia Khang Vương gài vào cũng đều bị lôi ra hết."
Nghe thuộc hạ nói vậy, Tuệ Vương lập tức đã hiểu tường tận, chắc chắn là thích khách Tôn ma ma đã phản bội hắn ta, nếu không thì hắn ta cũng sẽ không tổn thất hết tất cả như thế này, thậm chí còn liên lụy đến cả người của lão tứ.
Hắn ta thì thôi đi, dẫu sao Tôn ma ma kia cũng không phải là kẻ đáng để trọng dụng, có thể phản chủ một lần thì cũng có thể phản lại chủ thêm lần thứ hai.
Nhưng mẫu hậu lại cứ không chịu nghe, lần này thì hay rồi, hắn ta đã thành kẻ vừa điếc lại vừa mù.
Có muốn cài thêm tai mắt nội ứng vào nữa cũng không được, chỉ đành mạnh mẽ tiến công.
Nhưng nếu tiến công như vậy, thời gian càng dài thì tổn thất càng lớn.
Mấu chốt là, trong tay hắn ta không có binh quyền, bắt buộc phải hợp tác với Bắc Liêu.
Nhưng người Bắc Liêu lại toàn là một đám lòng lang dạ sói, cái giá phải trả để hợp tác với bọn họ quá lớn, nghĩ đến đây, hắn ta bèn hỏi: "À đúng rồi, những người được điều động để trà trộn vào trong cung Bắc Liêu và biên quan đã lẻn vào hết chưa?"
"Đều bí mật lẻn vào hết rồi ạ, hơn nữa người thâm nhập vào biên quan kia còn phát hiện ra mật thám mà bọn họ gài vào quân Bắc Cương nữa, hiện giờ đã thu vào tay để sử dụng rồi."
"Tốt lắm, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, chờ sau khi nghĩ ra bước tiếp theo nên làm thế nào thì bổn vương lại tìm ngươi." Tuệ Vương nói dứt lời thì xoay người trở vào trong lều.
Còn ở bên này, sau khi nhậm chức tại y đạo nha môn, Cố Thừa Duệ trước hết dẫn toàn bộ học trò đã xuất đạo của mình đi hỗ trợ tất cả các người dân mắc chứng bệnh đậu mùa trong kinh thành.
Chờ đến khi kinh thành bên này đã được thu xếp ổn thỏa, tất cả bọn họ lại được phái đi đến khắp các vùng để hỗ trợ dưới sự hộ tống của Tiếu Hằng.
Đồng thời, Tiếu Hằng còn nhận một nhiệm vụ bí mật, đó là giúp Cố Thừa Duệ thăm dò cũng như nghe ngóng thanh danh và tiếng tăm của các đại phu ở địa phương.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Cố Thừa Duệ đã trực tiếp bắt đầu tiến hành kiểm tra và tuyển chọn các vị đại phu cho các y đạo nha môn của các huyện ngoại thành trong phạm vi kinh thành.
Sau khi tình hình ở kinh thành đã ổn định thì bắt đầu xây dựng các y đạo nha môn dọc theo tuyến đường mà Tiếu Hằng xuất phát.
Còn về bên này, Chu Oánh nhàn rỗi không có gì làm thì sẽ mang Quả Quả đi tìm Minh Ngọc chơi, hoặc là sẽ ở trong phủ dạy Xuân Hương và Đông Hương nấu nướng.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày đầy tháng của đại hoàng tử.
Mới sáng sớm Chu Oánh đã dậy, trang điểm ăn vận thật cẩn thận tươm tất một phen, sau đó dẫn theo Cố Thành Lâm định vào cung.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa đã đụng phải Cố phụ, Cố nhị thúc và Diêu thị đi tới.
"Đại cữu, nhị cữu, các ngươi tới kinh thành từ bao giờ thế?" Cố Thành Lâm vui mừng tiến tới hỏi.
"Bọn ta đến từ hôm qua, lần này là nghe nói được chuyện của đại hoàng tử nên bọn ta muốn tới tặng một ít đồ, các ngươi mang họ bọn ta vào cung nhé." Cố phụ lên tiếng.
"Chúng ta vào trong ngồi xuống nói chuyện đi." Sau khi nói xong lời này, Chu Oánh dẫn mấy người họ đi đến một gian phòng tiếp khách.
Kêu người dâng trà lên xong, Chu Oánh mới nhìn về phía đống túi lớn túi bé mà bọn họ mang tới rồi hỏi: "Phụ thân, nhị thúc, mấy thứ mà mọi người mang đến kia là cái gì thế, nếu nhiều quá thì có thể sẽ không mang vào trong cung được đâu?"
"Cũng không có bao nhiêu, chỉ có mỗi nhà một chiếc kim tỏa*, hai bộ quần áo lót, còn lại cũng chỉ có hai phần đồ tẩm bổ như ngân nhĩ các kiểu mà thôi. Cái bao lớn còn lại kia đều là đồ cho Quả Quả hết, có quần áo này, còn có cả đồ chơi sưu tầm từ khắp mọi nơi nữa." Cố phụ đáp.
(*) Kim tỏa: Khóa bằng vàng, thường là vật trang sức mà người lớn dành tặng các em bé.
"Đúng vậy, bọn ta hiểu các quy củ khi tiến cung mà. Hơn nữa tuyệt đối sẽ không để cho đồ vật qua tay bất cứ người nào khác, đều là mấy người bọn ta tự chuẩn bị." Cố nhị thúc dứt lời còn mở hết các túi ra cho nàng xem qua một chút.