Chương 851: Tiến Cung
Chương 851: Tiến Cung
Chương 851: Tiến Cung
Tuy Chu Oánh có thể hiểu được tâm tình của mấy người bọn họ, nhưng nàng vẫn cảm thấy chỗ đồ này là nhiều quá rồi.
Sau đó nàng lại nhìn về phía Cố Thành Lâm, dẫu sau thì hiện giờ địa vị của hắn ta cũng đã cao hơn nàng rất nhiều.
Dù Cố Thành Lâm cũng thấy nhiều, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chân thành tha thiết của bọn họ thì hắn ta vẫn nhận lấy toàn bộ rồi nói: "Vậy thì Thành Lâm thay tỷ tỷ cảm ơn hai vị cữu cữu."
"Không cần khách sáo, đều là người một nhà với nhau cả." Cố phụ đáp.
"Nhị thẩm, người có muốn tiến cung thăm Uyển Ninh và hài tử cùng với bọn ta không?" Lúc này Chu Oánh lại cất tiếng hỏi.
Phản ứng đầu tiên của Diêu thị là hết sức vui mừng, nhưng tiếp đó lại lắc đầu nói: "Thôi vậy, phép tắc và quy củ trong cung quá nhiều, hơn nữa bây giờ bọn ta cũng chẳng có thân phận gì nên là thôi, ta không vào đâu."
"Đúng vậy, các ngươi cứ giúp bọn ta mang đồ vào trong cung là được." Cố nhị thúc lên tiếng.
"Vậy được, mọi người cứ ở lại trong phủ một lát trước, chờ bọn ta trở về rồi chúng ta lại hàn huyên tiếp." Chu Oánh đứng dậy nói.
Nói xong những lời này, nàng liền gọi Ngưu Phú Quý tới, dặn hắn ta sắp xếp chỗ nghỉ cho mấy người bọn Cố phụ.
"Thế cũng được, vậy bọn ta đi thăm Quả Quả trước, các ngươi cũng tiến cung sớm chút đi." Cố phụ nói.
Nói dứt câu, ông ta liền xách cái bọc lớn có chứa đồ đã chuẩn bị cho Quả Quả lên.
Lúc này Chu Oánh cũng đứng dậy cầm lấy mấy cái túi nhỏ từ trong tay Cố nhị thúc, đáp: "Như vậy cũng được, chờ bọn ta quay về rồi chúng ta lại tâm sự tiếp."
Nói xong lời này, nàng liền cùng với Cố Thành Lâm lên đường đi về hướng hoàng cung.
Và đương nhiên là Cố Thành Lâm cưỡi ngựa còn Chu Oánh thì ngồi xe ngựa tiến cung.
Sau khi lên xe ngựa, Chu Oánh còn kiểm tra cẩn thận lại một lượt, xác định những thứ mà bọn họ mang tới kia thật sự không có vấn đề gì thì nàng mới thở phào được một hơi.
Bởi nếu không thì người bị nghi ngờ sẽ chính là bản thân nàng chứ chẳng phải ai khác.
Tiếp đó nàng lại mở thần thức nhìn về hướng trong phủ.
Người mà gần đây Quả Quả đã gặp là Diêu thị, thế nên cô bé không hề thấy sợ người lạ mà còn chơi đùa cùng với bọn họ.
Thế nhưng chỉ một lúc sau, Quả Quả lại bắt đầu bực bội mất kiên nhẫn, vậy nên mấy người bọn Cố phụ cũng di chuyển đến các gian phòng cho khách để nghỉ ngơi.
Sau khi vào cung, Chu Oánh và Cố Thành Lâm vốn định đi bái kiến thái hậu nhưng lại hay tin thái hậu đang ở chỗ của Cố Uyển Ninh, thế nên hai người liền trực tiếp xách theo đồ đạc qua bên đó.
Trước tiên là phải đi chào hỏi thái hậu.
Chu Oánh và Cố Thành Lâm bước vào gian nhà chính.
Sau khi vào phòng, nhìn thấy Cố Uyển Ninh trang điểm và ăn vận hết sức lộng lẫy thì hai người tiến lên phía trước hành lễ trước, kế đó Chu Oánh mới trêu chọc nói: "Không ngờ muội ở cữ mà dung nhan lại càng ngày càng rạng rỡ."
"Là béo lên chứ, ta cảm thấy bộ y phục này có chút chật rồi." Cố Uyển Ninh nhéo nhéo gương mặt rõ ràng đã béo lên của mình rồi đáp.
"Có béo đâu, là do trước kia muội gầy quá. Hơn nữa chờ hết tháng ở cữ, ra ngoài vận động nhiều một chút, ăn ít đi là sẽ nhanh chóng gầy đi thôi." Chu Oánh quan sát đánh giá nàng ấy một chút, tiếp đó mới hỏi: "Đại hoàng tử đâu, đã tỉnh ngủ chưa?"
"Đúng thế, tiểu ngoại sanh của ta đâu, ta còn chưa được gặp nó đâu đấy." Cố Thành Lâm cũng phụ họa theo.
"Nó tỉnh rồi, tiểu tử đấy còn đang tràn trề sức sống, cực kỳ hoạt bát nữa." Cố Uyển Ninh cười đáp, sau đó dẫn hai người họ đến gian phòng nhỏ ở cách vách.
Thấy mấy người họ đi vào, hai bà vú lập tức lui sang một bên.
Lúc này Chu Oánh và Cố Thành Lâm mới tiến lên nhìn một chút.
Đại hoàng tử đang nghiêng đầu dán mắt nhìn về hướng cửa sổ, biểu cảm vô cùng nghiêm túc trên gương mặt nhỏ kia giống hệt như thật sự có thể nhìn thấy thứ gì vậy.
Cố Thành Lâm tiến lên cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé mà quơ qua quơ lại: "Bé cưng, ta là cữu cữu của ngươi, ngươi phải nhớ kỹ ta vào đó, chờ hai năm nữa ta sẽ dẫn ngươi đi móc trứng chim."
"Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi hả, lại còn đào tổ chim, ngươi vẫn nên chăm chỉ học tập cho tốt đi thì hơn." Cố Uyển Ninh tức giận đáp lời.
"Nhưng thế thì cũng không thể cứ liều mạng mà đọc sách một cách cứng nhắc được, hơn nữa nam hài thì phải nghịch ngợm một tí, nếu không đến lúc trưởng thành rồi thiệt thòi lắm." Cố Thành Lâm trả lời.
"Quả đúng là như vậy, nam hài tử thì vẫn phải nghịch ngợm một chút mới tốt." Đúng lúc này, hoàng thượng kéo tay trưởng công chúa bước vào.
"Tham kiến hoàng thượng." Mọi người lập tức hành lễ nói.
"Đứng lên đi." Hoàng thượng nói dứt lời thì lại khách sáo thêm mấy câu, tiếp đó kéo trưởng công chúa tiến lên rồi bảo: "Đây là đệ đệ của con, chờ thêm hai năm nữa là Tiểu Nam Nam của chúng ta có thể đến tìm đệ đệ để chơi cùng rồi."