Chương 852: Trông Trẻ
Chương 852: Trông Trẻ
Chương 852: Trông Trẻ
"Đệ đệ, còn nhỏ, không chơi được." Trưởng công chúa chăm chú ngắm nhìn đại hoàng tử một cái rồi trả lời với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
"Không phải phụ hoàng đã nói rồi sao, chờ hai năm nữa là được."
"Hai năm là bao giờ ạ?"
"Ừ, con ăn thêm hai mùa nho nữa là có thể rồi."
"Nho." Trưởng công chúa vừa nghe đến đây thì đôi mắt nhỏ lập tức sáng bừng lên.
Chu Oánh thấy vậy liền biết cô nhóc này là thật sự rất thích ăn nho, nhưng đáng tiếc là mùa nho đã qua rồi, nàng cũng không dám lấy thêm ra nữa.
"Đúng thế, nho, người ăn thêm hai lần nữa là có thể cùng chơi với đệ đệ rồi, bây giờ di di sẽ chơi xếp gỗ cùng với người nhé, có được không nào?" Chu Oánh tiến lên nói.
Trưởng công chúa nhìn thấy nàng thì ánh mắt vụt sáng lên, ngay lập tức đã nhận ra nàng chính là người đã từng cùng chơi với mình, thế nên cô bé bước tới kéo lấy tay nàng rồi nói: "Di di, chơi."
"Được, chúng ta đi chơi." Chu Oánh nói xong thì nhìn về phía hoàng thượng và mấy người còn lại và bảo: "Mọi người cứ nói chuyện trước đi, ta dẫn trưởng công chúa đi ra ngoài chơi một lát."
"Vậy thì làm phiền ngươi rồi." Hoàng thượng gật đầu đáp.
"Đi thôi, chúng ta đi chơi." Chu Oánh nói xong lời này thì liền kéo trưởng công chúa đi ra bên ngoài.
Khi đã ra đến bên ngoài, Chu Oánh kêu bà vú của trưởng công chúa mang bộ đồ chơi xếp gỗ tới, hai người cùng nhau chơi một lát.
Thế nhưng rõ ràng là trưởng công chúa đã chơi chán rồi, rất nhanh sau đó cô bé đã mất đi sự kiên nhẫn.
Chu Oánh chỉ đành kêu người đi tìm giấy, que làm từ thân cây cao lương và que tăm cũng như thuốc màu để nàng làm cho trưởng công chúa một chiếc chong chóng nhiều màu sắc.
Cầm chong chóng trong tay xoay một cái, hoặc chạy chậm một chút là chong chóng sẽ bắt đầu quay.
Chẳng mấy chốc, trưởng công chúa đã cực kỳ yêu thích món đồ này, cô bé cầm chong chóng chạy chầm chậm trong phòng.
Bà vú bị dọa sợ quá mức, nhưng thấy trưởng công chúa vui vẻ như vậy thì cũng chỉ đành theo sát bên cạnh cô bé để bảo vệ.
Chờ đến sau khi cô bé chạy đến mức thở hổn hển không ra hơi, Chu Oánh mới ngăn cô bé lại nói: "Mệt rồi phải không, chúng ta nghỉ một lát đã, uống chút nữa rồi lại chơi tiếp có được không?"
"Được." Trưởng công chúa nói xong lời này thì liền nhìn về phía bà vú, bà vú lập tức cầm nước uống đã chuẩn bị sẵn cho cô bé tới, bón cho cô bé uống mấy ngụm.
Chu Oánh thấy mặt mũi và cả trán của trưởng công chúa đều đã toát cả mồ hôi nên cũng chẳng dám để cho cô bé chạy thêm nữa, mà nàng chuyển sang dạy cô bé cách làm chong chóng, ngoài ra còn dạy cho cô bé vẽ tranh lên giấy.
Đương nhiên là nàng chỉ dạy cô bé vẽ những biểu tượng cảm xúc đơn giản nhất, tuy rằng nét vẽ đơn giản nhưng lại rất dễ hiểu, vậy nên rất nhanh sau đó, sự chú ý của trưởng công chúa đã được dời lên những hình vẽ này.
Lúc hoàng thượng đi ra, nhìn thấy trưởng công chúa ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thì cười nói: "Không ngờ Chu Oánh còn rất biết trông trẻ nữa."
"Quả đúng là như vậy, thần thiếp cũng không ngờ tỷ ấy lại có thể chơi chung với bọn trẻ thế này." Cố Uyển Ninh đáp lời.
"Vậy thì hai người chưa nhìn thấy rồi, lúc tẩu tử ở cùng với Quả Quả mới vui cơ, tẩu tử không chỉ sẽ chơi đùa ầm ĩ cùng với Quả Quả mà còn giành cả đồ chơi của Quả Quả nữa. Thế nhưng ngược lại thì hai mẹ con họ ngày nào cũng rất vui vẻ." Cố Thành Lâm nói.
"Thành Lâm, ta nghe thấy đệ nói xấu ta rồi đấy nhé." Lúc này Chu Oánh quay đầu lại nói.
"Nói xấu." Trưởng công chúa cũng phụ họa theo.
"Tiểu đệ nào có nói xấu gì tẩu tử đâu, mà ngược lại ta còn đang khen tẩu mà, nói tẩu rất biết trông trẻ." Cố Thành Lâm cười gượng đáp.
"Tiểu tử ngốc này, tẩu tử chỉ trêu chọc đệ thôi mà." Cố Uyển Ninh cười bảo.
Sau đó nàng ấy lại nhìn về phía Chu Oánh nói tiếp: "Không ngờ tới tẩu tử còn có thể chơi đùa cùng với hài tử nữa."
"Thật ra, chơi với hài tử mới có thể thả lỏng tinh thần, bởi vì chúng ngây thơ thuần khiết như một trang giấy trắng vậy, không hề có chút tâm tư xấu xa nào." Chu Oánh cười đáp.
Sau đó nàng mới thả trưởng công chúa xuống.
Trưởng công chúa vừa mới được đặt xuống thì đã lập tức cầm chong chóng tự chế lên chạy đến bên người hoàng thượng nói: "Nam Nam tặng phụ hoàng."
"Thật sao, phụ hoàng cảm ơn Nam Nam." Hoàng thượng nhận lấy rồi cười đáp.
Tiếp đó ông ấy lại hỏi thêm: "Con ở đây chơi cùng với Chu di hay là đi ra ngoài tìm tổ tổ?"
Trưởng công chúa xoắn xuýt đấu tranh một hồi, còn liếc nhìn Chu Oánh một cái, nhưng cuối cùng vẫn quyết định sẽ đi tìm thái hoàng thái hậu.
Hoàng thượng thấy vậy liền bảo: "Các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi, giờ ta đi trước đây."
Nói xong lời này, ông ấy cũng đi ra ngoài theo bước trưởng công chúa.