Chương 853: Thương Xót
Chương 853: Thương Xót
Chương 853: Thương Xót
Bà vú thấy vậy thì cũng lập tức cầm bộ đồ chơi xếp gỗ và chong chóng lên rồi đi ra ngoài theo.
Cố Thành Lâm nhìn cả một phòng chỉ còn lại toàn là nữ nhân thì cũng có phần không được tự nhiên, thế nên cũng đi ra bên ngoài.
Bây giờ Chu Oánh mới ngồi xuống, hỏi han tình hình sức khỏe của Cố Uyển Ninh, đồng thời cũng nói với nàng ấy chuyện Cố phụ và Cố nhị thẩm bảo mình mang quà đến cho nàng ấy giúp bọn họ.
"Vậy sao bọn họ lại không vào đây chứ?" Cố Uyển Ninh nghe xong thì ngạc nhiên hỏi.
"Bọn họ không phải quan lại, cũng không được triệu kiến, muốn vào cũng không dễ tí nào."
"Cũng là do ta sơ ý quá, đáng lẽ ta nên sắp xếp trước một chút mới phải."
"Muội không cần phải tự trách mình, bọn họ không vào cũng tốt thôi, nếu không thì cho dù có vào được cũng không được tự nhiên."
Cố Uyển Ninh nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, nhưng lại khẽ giọng hỏi: "Tẩu tử, sau khi tẩu sinh hài tử, trên bụng tẩu có loại vết sẹo kéo dài từng đường từng đường một không? Trên người ta có nhiều lắm, chỉ sợ hoàng thượng thấy được sẽ ghét bỏ ta."
"Cái mà muội nói là những vết rạn da khi mang bầu hả, muội đã hỏi qua thái y chưa?"
"Hỏi rồi, nhưng cũng chỉ bảo ta thoa thuốc mỡ, nói là phải thoa một hai năm thì mới khiến nó dần dần biến mất được. Thế nên ta mới muốn hỏi tẩu xem sao, chỗ của biểu ca kia có loại thuốc gì có thể nhanh chóng loại bỏ những vết rạn này không?"
"Cái này thì thật sự không có, nhưng ta có thể dạy muội mấy động tác kéo giãn cơ, có thể giúp muội thanh chóng hồi phục lại phần bụng như cũ."
"Thật sao, vậy tẩu mau mau dạy ta đi."
"Đi, chúng ta đi vào trong phòng." Chu Oánh dứt lời thì cùng Cố Uyển Ninh đi vào trong phòng ngủ, sau đó dạy cho nàng ấy mấy động tác hồi phục sau sinh.
Sau khi xác định Cố Uyển Ninh đã học được hết thì nàng mới nói: "Mấy động tác này muội cứ làm chậm thôi, thời gian có thể tăng dần dần từng chút một, nếu cứ tiếp tục luyện đi luyện lại thế này thì không đến hai tháng nữa là bụng sẽ nhỏ xuống. Nhưng muội nhất định phải kiên trì, hơn nữa cho dù sau này bụng có quay về như cũ rồi thì vẫn có thể tiếp tục luyện tập, nó có thể tăng thêm sự săn chắc và tính đàn hồi cho da bụng của muội, có lợi cho việc duy trì vóc dáng."
"Ta nhớ rồi."
Chờ đến khi hai người ra ngoài thì liền nhìn thấy Minh Ngọc đang ngồi trong phòng uống trà, thấy hai người họ đi ra thì cười nói: "Các ngươi thầm thì nói cười gì ở sau lưng ta thế, lại còn trốn cả vào trong phòng ngủ nữa chứ."
"Làm gì có, tẩu tử chỉ dạy ta cách làm thế nào để khôi phục vóc dáng như xưa mà thôi." Cố Uyển Ninh nói đến đây thì lại hỏi: "À đúng rồi, Tráng Tráng đâu, sao ngươi không mang nó tới?"
"Mang tới rồi, nó đang chơi với cha nó ở bên ngoài kia kìa, không muốn vào phòng."
"Chu đại ca về rồi, thảo nào vẻ mặt ngươi lại mệt mỏi như thế." Chu Oánh lên tiếng.
Minh Ngọc ngẩn người ra một chút, sau đó lập tức đỏ mặt đáp trả: "Làm gì có chuyện đó, đừng có nói lung tung."
Cố Uyển Ninh và Chu Oánh thấy dáng vẻ giấu đầu hở đuôi như vậy của nàng ấy thì cả hai liền bật cười.
"Hay lắm, các ngươi lại dám cười nhạo ta." Minh Ngọc dứt lời liền đặt chén trà trong tay xuống, bước tới muốn túm lấy hai người họ, nhưng kết quả lại chẳng tóm được ai.
Cố Uyển Ninh chạy đến cửa rồi nói: "Các ngươi cứ hàn huyên với nhau trước đi nhé, ta phải ra ngoài xem một chút."
Nói xong lời này, nàng ấy lại chỉnh lại dung nhan và dáng vẻ một chút, sau đó ôm đại hoàng tử lên, dẫn theo hai bà vú cùng đi ra ngoài.
Lúc này Chu Oánh mới ngồi xuống bên cạnh Minh Ngọc, hỏi: "Hôm nay tâm trạng không tốt à?"
"Ban nãy lúc ta vừa mới tới thì nghe được mấy người bên ngoài kia đang xúi giục thái hoàng thái hậu sắp xếp việc tuyển tú cho hoàng thượng, hơn nữa còn có không ít người đã và đang để mắt tới cái chức hoàng hậu kia. Những ngày tháng sau này của Uyển Ninh e là sẽ không dễ sống đâu." Minh Ngọc nhỏ giọng đáp.
"Đây là chuyện đã định trước là sẽ xảy ra rồi, hoàng thượng không thể chỉ có một nữ nhân duy nhất là Uyển Ninh."
"Ta cũng biết là thế, nhưng trong lòng ta bây giờ vẫn thấy có phần thương xót cho nàng ấy."
"Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, sau này chúng ta giúp đỡ muội ấy nhiều hơn chút là được."
"Cũng chỉ đành như vậy mà thôi."
"À đúng rồi, Chu Hoài Minh bảo ta nếu gặp được muội thì nói với muội một câu, rằng ngày mai huynh ấy muốn đến đối chiếu sổ sách thanh toán với muội, muội nhớ đừng có ra ngoài đấy."
"Đến đưa ngân lượng à, đúng là chuyện tốt. Ngày mai cả ba người nhà tỷ đều qua chỗ ta đi, chúng ta ăn một bữa lẩu ra trò nhé, tỷ thấy thế nào?"