Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 848 - Chương 854: Sửa Chong Chóng

Chương 854: Sửa Chong Chóng Chương 854: Sửa Chong Chóng Chương 854: Sửa Chong Chóng
"Thế thì cứ quyết định như vậy nhé, ngoài ra thì tỷ lại làm thêm ít bánh hồ điệp* để dành cho ta đi, ta thích ăn bánh đó."

(*) Bánh hồ điệp: hay còn gọi là bánh quy Palmier - một loại bánh ngàn lớp xuất xứ từ Pháp, ngoài cái tên "Palmier" có nghĩa là lá cọ/ lá thốt nốt (palm leaves) thì nó còn có rất nhiều tên gọi khác như: tai voi (elephant ears), trái tim Pháp (French hearts), bánh hình bướm (butterfly cookies), ... Bánh Palmier là loại bánh đẹp mắt lại xốp và thơm ngon. Dùng với ly trà nóng hay cà phê thì càng thêm tròn vị.

"Được, không chỉ để dành riêng cho muội mà ta còn chuẩn bị thêm hai cân mang lên cho muội nhé." Chu Oánh nói.

Sau đó nàng mới đứng dậy tiếp lời: "Đi thôi, không phải là muội lo cho Uyển Ninh sao, bây giờ chúng ta đi ra làm chỗ dựa cho muội ấy nhé."

"Đi, không thể để cho bọn họ ức hiếp được." Minh Ngọc nói xong liền đi trước một bước ra bên ngoài.

Chu Oánh mỉm cười đi theo sau.

Lúc ra đến bên ngoài thì cả hai mới phát hiện ra, lần này hoàng thượng thật sự rất hào phóng, không chỉ có họ hàng thân quyến của hoàng thất tới, mà đến cả văn võ bá quan trong triều cũng đã tới, tóm lại là bầu không khí bên ngoài cực kỳ náo nhiệt.

Mọi người đều đang vây quanh Cố Uyển Ninh ( đại hoàng tử ) mà dâng tặng lễ vật.

"Di di." Lúc này trưởng công chúa liền vẫy tay về phía Chu Oánh.

"Nam Nam, bảo bối có ngoan không nào?" Chu Oánh đi tới hỏi.

"Ngoan, chong chóng, hỏng rồi." Trưởng công chúa nói xong thì lấy chong chóng ra đưa cho nàng.

Cũng không biết con bé chơi kiểu gì mà cán que bằng thân cây cao lương phụ trách chuyển động quay của tâm chong chóng ở giữa lớp giấy đã hỏng rồi, thế nên chong chóng không quay được nữa.

Chu Oánh bảo bà vú mang những que cao lương còn dư lại tới, sau đó nàng sửa lại chong chóng cho cô bé một hồi, dùng sức thổi thổi mấy cái, sau khi xác định chong chóng đã có thể chuyển động được thì mới trả lại cho cô bé và nói: "Được rồi đây."

"Hoàng tổ mẫu, ta cũng muốn." Ngay lúc này, một tiểu nam hài lên tiếng nói.

Cùng với đó, lại có thêm mấy tiểu hài tử nữa cũng kêu lên: "Mẫu thân, ta cũng muốn."

"Ta cũng muốn."

"Ta cũng muốn..."

"Không cho, xấu xa." Trưởng công chúa lập tức cầm chiếc chong chóng lên trốn vào sau lưng thái hoàng thái hậu, ánh mắt vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu* nhìn về phía đám trẻ kia.

(*) Nguyên văn là 奶凶奶凶(nãi hung) : ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu.

"Ha ha, tiểu công chúa của chúng ta bị dọa sợ rồi." Thái hoàng thái hậu cười nói, sau đó lại nhìn về Chu Oánh rồi cất lời: "Oánh nha đầu, cái chong chóng này có dễ làm không? Nếu dễ làm thì ai gia sẽ kêu người tới giúp ngươi làm cho mỗi đứa trẻ một cái."

"Rất dễ làm ạ, nhưng không biết ở trong cung có dễ tìm que cao lương hay không." Chu Oánh đáp.

Thái hoàng thái hậu là hướng mắt về phía bà vú của trưởng công chúa, bởi vì thứ này rõ ràng là do bà ta tìm tới.

"Bây giờ nô tỳ sẽ đi lấy đến ngay ạ." Bà vú nói xong thì nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Chu Oánh thấy vậy thì lại tìm Vu ma ma tới, kêu bà ta đi tìm một ít giấy và thuốc màu mang ra đây.

Chờ sau khi bà vú mang que cao lương tới, bấy giờ hai người mới bắt đầu bắt tay vào làm.

Bọn họ vừa động tay một cái là những phụ nhân trong nhà có hài tử cũng đều vây tới học hỏi.

Dẫu sao thì thứ đồ chơi này cũng rất dễ hỏng, nếu hài tử chơi rồi làm hỏng mất thì bọn họ cũng không thể không biết ngại mà tìm đến cửa nhờ người ta sửa giúp chỉ vì một cái chong chóng.

May là chong chóng rất dễ làm, chỉ cần là người thông minh nhanh nhạy một chút thì sau khi Chu Oánh làm xong, về cơ bản cũng đã hiểu được cách làm.

Thấy vậy nên dần dần người nào người nấy cũng đều tiến tới bắt tay vào hỗ trợ.

Lúc này Tôn phu nhân lại cất tiếng hỏi: "Chu Oánh, lão gia nhà các ngươi được phong hầu là chuyện lớn như vậy mà các ngươi lại không định đãi khách hay sao?"

"Đúng thế, bây giờ cũng sắp qua một tháng rồi, các ngươi thật sự không định làm tiệc mời khách à?" An Vương phi cũng phụ họa theo.

"Nhà ta không làm, vì hài tử trong nhà vẫn còn nhỏ, Thừa Duệ lại cứ luôn chạy đôn chạy đáo bên ngoài lo liệu việc xây dựng y đạo nha môn, căn bản không có sức lực lẫn tinh thần để đi làm chuyện này. Thế này đi, chờ đến cuối năm khi rượu nho đã ủ xong xuôi, ta sẽ tặng cho mỗi nhà hai vò rượu nho, coi như là cảm tạ sự chúc phúc của mọi người đã dành cho nhà ta."

"Vậy bọn ta nhớ kỹ rồi đấy nhé, đến lúc đó không cho phép ngươi nuốt lời đâu đó." Hiền Vương phi cười nói.

"Không thành vấn đề, đến lúc đó nếu không ta không thêm thì các ngươi cứ tìm ta mà đòi."

"Còn phải nói nữa à, hôm nay ngươi đã ủ bao nhiêu rượu nho rồi?" Thái hoàng thái hậu tò mò hỏi.

Những người khác vừa nghe vậy thì cũng vểnh tai lên lắng nghe, dù sao thì rượu nho cũng không mạnh như rượu trắng, lại còn có đôi chút vị ngọt, rất được lòng phái nữ.

"Nói thế này đi, cứ một mỗi đất thì ước chừng có thể cho ra ba trăm cân rượu nho, ta đã trồng ba trăm năm mươi mẫu nho."

"Trời đất ơi, nhiều quá đi, vậy chúng ta cứ quyết định trước thế này nhé, đến lúc đó ngươi phải để lại cho ta hai trăm cân đấy." Minh Ngọc vừa nghe thế thì lập tức tiến lên nói.

"Đúng, đúng, bọn ta cũng đặt một trăm cân."

"Bọn ta ba trăm cân."

"Bọn ta năm trăm cân."...
Bình Luận (0)
Comment