Chương 856: Từ Biệt
Chương 856: Từ Biệt
Chương 856: Từ Biệt
Điểm này thì nàng hết sức đồng ý, một người sống mãi mãi không thể tranh lại người đã chết.
Huống chi hoàng hậu còn vì cứu hoàng thượng mà chết, chỉ cần hoàng thượng không phải người không tim không phổi thì sẽ ghi nhớ cả đời.
Sau đó hai người tán gẫu vài câu, Chu Oánh cho nàng ấy một ngàn lượng ngân phiếu rồi xuất cung rời đi.
Trở lại trong phủ, biết được Cố phụ vẫn còn đó, liền dặn dò phòng bếp, buổi tối thêm một món sườn hầm, hấp một con cá hoa vàng rồi trở về phòng.
Quả Quả đang đẩy xe tập đi thấy nàng đi vào, lập tức ném xe qua một bên, xoay người vươn cánh tay ra, vẻ mặt tủi thân nói: "Nương, bé."
"Ủa, ai bắt nạt Quả Quả của chúng ta vậy." Chu Oánh mỉm cười bế cô bé làm nũng lên.
Đừng tưởng rằng nàng không biết, lúc nàng không ở nhà, cô bé ăn no, chơi vui, chẳng có một chút dấu hiệu nhớ tới mình.
"Táo." Quả Quả ngẩng đầu nói.
Chu Oánh sửng sốt một chút nói: "Muốn ăn táo, nương lấy cho con."
"Phu nhân, nô tỳ đã chuẩn bị cho tiểu thư, nhưng ăn một miếng là đã nôn ra." Lúc này Lâm thị chỉ vào nửa bát táo được cắt nhỏ nói.
Chu Oánh vừa nghe đã biết cô bé muốn ăn, nhưng là loại xà quả* mềm mại, bèn nói với Lâm thị: "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, để ta đút cho con bé."
*Xà quả: Táo mỹ hiện nay
"Vâng, phu nhân." Lâm thị đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Chờ nàng ấy đi rồi, Chu Oánh biến thành một trái xà quả, ánh mắt của Quả Quả quả nhiên lập tức sáng lên.
Chu Oánh bưng bát lên, mang theo dao gọt hoa quả vào phòng ngủ, đầu tiên là ăn sạch quả trong bát, sau đó cắt nửa trái xà quả ngon đút cho cô bé.
Ăn xong, Quả Quả cũng ngủ.
Chu Oánh mệt mỏi cả buổi, cũng đi theo chợp mắt một hồi.
Buổi tối, bởi vì thân phận nên Cố phụ ăn cơm một mình, sau khi ăn xong tìm tới nói: "Nhà lão tam à, nghe nói lão tam được sắc phong làm An Nhạc hầu đúng không?"
"Đúng vậy, bởi vì bệnh đậu mùa, mà tháng trước hoàng thượng đã sắc phong."
"Vậy mọi người có rảnh thì trở về trong thôn một chuyến đi, để đại bá ngươi chính thức ghi vào gia phả."
"Được, nhưng chẳng phải chờ đến sang. Lần này chàng ấy xuất kinh, là đến các nơi thiết lập y đạo nha môn, nên không có trở về ngay được."
"Khi nào trở về thì đi về thôn cũng được."
"Còn cha thì sáng mai đi rồi, không tới chào hỏi ngươi nữa nhé."
"Khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, sao không ở thêm hai ngày đi?"
"Đầu năm phải nhanh chóng chạy mấy chuyến thuyền, chứ một khi đã đóng băng thì không có làm gì được hết."
"Vậy cha bảo trọng nhé, lát nữa con dâu sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị chút lộ phí cho mọi người mang theo."
"Cũng được, không cần nhiều, đủ hai bữa là được rồi." Cố phụ nói xong xoay người rời đi.
Chu Oánh thì đi phòng bếp, bảo Xuân Hương làm cho bọn họ chút bánh nướng.
Mà nàng thì hầm một nồi thịt heo, bên trong còn bỏ mấy cái trứng gà, làm xong sau đó bỏ vào bên trong một cái bình nhỏ.
Sau đó cùng với bánh nướng xếp vào trong một cái gùi.
Đồng thời còn bỏ chút lê và táo vào trong gùi, bảo Ngưu Phú Quý đưa qua, cũng dặn dò ông ấy ngày mai phái xe đưa bọn họ đến bến tàu, rồi không quản nữa.
Kế tiếp, nàng ngoại trừ việc đưa con đến tửu lâu đi dạo, cuộc sống trôi qua khá là nhàn rỗi.
Mà cuộc sống của hoàng thượng lại không hề dễ chịu, mỗi ngày bị các đại thần buộc tuyển tú chọn hoàng hậu.
Hôm nay hoàng thượng thật sự đã mất kiên nhẫn, trực tiếp đứng dậy nói: "Là các ngươi nạp thê hay trẫm nạp thê, đừng quên hoàng hậu vì trẫm mới chết."
"Chết còn chưa tới một trăm ngày, trẫm lại không thể chịu tang cho nàng."
"Hoàng thượng." Tôn đại học sĩ vừa nghe, lập tức quỳ xuống đất khóc lóc.
Hoàng thượng đỏ mắt, lập tức tiến lên nâng ông ta dậy nói: "Nhạc phụ, mau mau đứng dậy, là trẫm có lỗi với người, để người thành người tóc trắng tiễn người tóc đen."