Chương 859: Nghiêm Trọng
Chương 859: Nghiêm Trọng
Chương 859: Nghiêm Trọng
"A." Cây gậy rơi xuống, nha hoàn đau đớn hô to.
Sau đó cứ hết đòn này đến đòn khác, nha hoàn đau đến mức ngay cả cơ hội kêu la cũng không có.
Cũng hoàn toàn đánh thức Tôn phu nhân, đi ra nhìn thấy cảnh tượng hiện trường, tìm hiểu tình hình từ phía gã sai vặt ở bên cạnh.
Sau khi biết chuyện gì xảy ra, trong lòng bỗng thấy lo sợ. Nếu như An Nhạc hầu mà chết ở phủ của họ, vậy e rằng tính mạng của lão gia nhà họ cũng gặp nguy hiệp.
Lập tức sai nha hoàn thiếp thân đi gọi nhà hoàn ở cùng với nàng ta đến, sau đó yên lặng đứng ở bên cạnh, nhìn nha hoàn bị đánh.
Một gậy rơi xuống, nha hoàn đã đau đến đổ mồ hôi hột, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, khóe miệng còn có vết máu.
"Cho ngươi một cơ hội nữa, nói đi, nếu không chỉ có thể sung ngươi vào làm quân kỹ." Tôn đại nhân nói.
Nha hoàn nghe xong đã giật mình, quân kỹ. Lúc nàng ta ở nha hành, nghe người ta nói, đi vào đó không ai có thể sống quá nửa năm.
Tôn đại nhân thấy nàng ta sợ, lại bổ sung một câu: "Lưu đày người trong tam tộc."
"Nô tỳ, nô tỳ, nói." Nha hoàn lắc đầu, không chút sức lực trả lời.
Tôn đại nhân nghe xong, không nói gì, mà giơ tay sai người xách nàng ta từ trên ghế xuống dưới đất.
"Là Tống phu nhân, nô tỳ là người của Tống phu nhân. Phái nô tỳ tới, chính là muốn nô tỳ báo cáo cho bà ta chuyện quan trọng trong phủ, sau đó bảo nô tỳ cố hết khả năng để làm thiếp thất của ngài."
"Chỉ dựa vào một hạ nhân như ngươi, cũng xứng." Tôn phu nhân nghe xong tức giận trả lời.
Đồng thời căm hận Tống phu nhân, phái một nha hoàn đến làm tỷ muội với mình là có ý gì, là đang hạ thấp mình mà.
Đương nhiên sắc mặt của Tôn đại nhân cũng khó coi, nhưng vẫn không đủ để nàng ta tới giết hầu gia, nghĩ tới đây hỏi: "Vậy lẽ ra ngươi phải uy hiếp An Lạc hầu mới đúng, tại sao lại muốn giết ngài ấy. Giết ngài ấy thì Tống lão gia có thể vào y đạo nha môn ao?"
"Nô tỳ, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm. Phu nhân, không, là Tống phu nhân sắp xếp như vậy." Nha hoàn nói tới đây, cũng nhận thấy không ổn, nhưng chuyện đến nước này, nói cái gì cũng đã muộn rồi.
"Y đạo nha môn, tuyển người không chỉ dựa vào y thuật, còn có y đức và nhân phẩm, hai thứ này mới là thứ quan trọng nhất."
"Một kẻ phạm tội giết người, lấy củ cải giả mạo thành nhân sâm thì ngươi nghĩ bổn quan sẽ thu nhận sao?"
"Vốn còn định chờ thiết lập y đạo nha môn xong, lại xử lý hắn ta."
"Bây giờ xem ra, không cần chờ nữa." Cố Thừa Duệ nói xong, nhìn về phía Tôn đại nhân.
Sau khi Tôn đại nhân hiểu ý, sai người đi tìm Thông Phán đại nhân, sau đó tịch thu nhà của Tống gia trong đêm, cũng đưa nha hoàn vào trong đại lao.
Mà Tôn phu nhân, gọi ba người ở chung với nha hoàn kia tới, thẩm vấn một phen, ngược lại không có thẩm vấn được gì.
Chỉ biết là nàng ta chi tiêu nhiều hơn bọn họ, thích ra ngoài mua đồ vặt.
Sau khi Tôn phu nhân nói cho Tôn đại nhân nghe tin tức này, Tôn đại nhân nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra từ khi nhậm chức tới nay, sau khi xác định không có làm chuyện gì trái lương tâm, cũng không lo nghĩ nữa.
Ngày hôm sau khi Tôn đại nhân, Cố Thừa Duệ và Thông Phán vào phòng giam, mới biết được Tống phu nhân đã chết, trong miệng của bà ta có cất giấu răng nanh, là trúng độc mà chết.
Ba người lập tức ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, lập tức thẩm vấn Tống đại phu.
Ông ta nhanh chóng khai ra, rất nhanh đã nói những gì ông ta biết.
Hóa ra ông ta là người của tri phủ Triệu đại nhân trước đây nhưng bởi vì chủ yếu ông ta bán thuốc giả, cho nên quan hệ của bọn họ cũng không có ai biết.
Về phần Tống phu nhân, ông ta cũng đoán được bà ta là dưới trướng của Định An hầu, nhưng chuyện cụ thể thì ông ta biết rất ít.
"Vậy phu nhân ngươi, gần đây có gặp qua người nào không?" Cố Thừa Duệ hỏi.
"Đúng vậy, suy nghĩ cho kỹ, nếu như có thể lập công chuộc tội, nói không chừng có thể giữ lại một mạng cho ngươi?" Thông Phán nói.