Chương 867: Sư Đà Lĩnh 4
Chương 867: Sư Đà Lĩnh 4
Chương 867: Sư Đà Lĩnh 4
Lúc đầu đám cung tiễn thủ trên núi định xuống dưới nhưng nhìn thấy đám người Lão Hổ thì lại rụt lại.
Đám người Lão Hổ nhanh chóng đuổi tới, Lâm Nhất Thiên vốn đang lo lắng, sau khi thấy bọn họ lao tới đám người Liễu Gia, mặc dù không hiểu nhưng cũng thở phào một hơi.
Võ công của đám người Liễu Gia mang đến thật sự không tệ.
Bọn họ ép sát đám người Lâm Nhất Thiên không còn đường trốn, Liễu Gia thì xách đao lao thẳng đến chỗ Cố Thừa Duệ.
Cố Thừa Duệ cầm cung bắn thẳng vào mắt hắn ta, nhân lúc hắn ta tránh né thì nhanh tay vung thuốc mê về phía hắn ta.
Đương lúc hắn ta chuẩn bị ra tay lần nữa thì đột nhiên có người hô: "Gia, đi mau!"
Liễu Gia quay đầu lại mới phát hiện người của hắn ta đã bị bắt gần hết.
Người của Cố Thừa Duệ và đám thổ phỉ đã bao vây bọn chúng.
Hắn ta biết khó mà chạy ra ngoài được nên dồn hết lực trên người, bổ thẳng về phía Cố Thừa Duệ.
Nhưng hắn ta còn chưa đến gần hắn đã lảo đảo ngã xuống đất.
Cố Thừa Duệ thở phào nhẹ nhõm: "Trói lại."
"Dạ." Lâm Nhất Thiên gật đầu nói, sau đó nhanh chóng trói Liễu Gia lại.
Lúc này, Lão Hổ cười lớn đi tới, nhìn Cố Thừa Duệ nói: "Ngài chính là An Nhạc Hầu đúng không?"
"Chính là bản quan, ngài là... ?" Cố Thừa Duệ giả vờ nói.
Đồng thời cũng dò xét hắn ta, hình tượng này quả thực rất giống Trương Phi.
"Tại hạ là Đại đương gia của Sư Đà Trại trên núi, người ta gọi là Lão Hổ, nghe nói có người ám hại Hầu gia nên mới cố ý tới cứu."
"Quả thực rất cảm ơn các vị huynh đệ, nếu không đoàn người chúng ta chắc đã gặp nguy rồi."
"Quá khen, sự tích của ngài cũng được nghe nói không ít, chúng ta tự nguyện giúp ngài đó." Lão Hổ nói.
"Đúng đấy, chúng ta đều tự nguyện, nếu không nhờ ngài phát hiện khoai lang thì bao nhiêu huynh đệ trên núi chúng ta muốn no bụng cũng khó." Một người trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh nói.
"Chính xác, trên núi chúng ta trồng rất nhiều khoai lang, không biết Hầu gia có hứng thú lên xem một chút không?" Lão Hổ nói.
"Không được, Hầu gia còn nhiều việc lắm, đoàn người chúng ta phải chạy đến Càn Châu sớm." Lâm Nhất Thiên vội đáp.
Sư Đà Trại là ổ thổ phỉ lớn nhất đấy, chẳng may bọn họ có ý đồ gì thì bọn họ phải gặp nguy hiểm rồi.
"Không sao, các huynh đệ cũng đều bị thương, chúng ta lên núi chỉnh trang lại một đêm, ngày mai lại xuất phát." Cố Thừa Duệ vỗ vai hắn hắn ta nói.
Hắn còn muốn mượn cơ hội này thăm dò ý tứ của Lão Hổ, thử xem có khả năng chiêu hàng không, sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này được.
"Đa tạ Hầu gia tin tưởng, vậy chúng ta lên núi đi." Lão Hổ nói.
Sau đó nhìn sang người thư sinh nói: "Lão Cửu, loại trừ hết bẫy thú trên núi rồi trói lũ dư nghiệt của Tuệ Vương lên núi."
"Khả năng trong miệng bọn chúng có thuốc độc, tuyệt đối đừng để chúng tự vẫn." Cố Thừa Duệ nói.
"Nghe thấy chưa? Đeo hàm thiếc cho chúng." Nói xong, Lão Hổ dẫn Cố Thừa Duệ lên núi.
Đám người Lâm Nhất Thiên đành phải đi theo.
Còn người thư sinh tên Lão Cửu thì sai người nhanh chóng xử lý độc trong răng đám người Liễu Gia, nhưng vẫn chậm một bước, ngoài Liễu Gia thì chỉ còn lại ba tên phản ứng chậm.
Sau khi lên núi, Lão Hổ sắp xếp cho bọn họ một viện riêng rồi nói: "Hầu gia, ngài và các vị huynh đệ xử lý vết thương rồi nghỉ ngơi một chút. Chờ ta xử lý xong mấy tên dư nghiệt thì chúng ta lại tụ họp."
"Chờ chút, cái tên Liễu Gia kia là tâm phúc của Tuệ Vương, Tuệ Vương còn để lại không ít người ở Đại Minh nên vẫn thẩm vấn một lượt rồi lại xử lý."
"Ồ, ngài biết Liễu Gia kia sao?" Lão Hổ nghi hoặc hỏi hắn.