Chương 868: Sư Đà Lĩnh 5
Chương 868: Sư Đà Lĩnh 5
Chương 868: Sư Đà Lĩnh 5
"Coi như thế đi, bốn năm trước từng gặp một lần. Mấy hôm trước còn bị ám sát ở Bình Dương phủ, cuối cùng tra ra trên đầu bọn chúng, chẳng qua vẫn không tìm thấy người, không ngờ lại bố trí mai phục ở đây." Cố Thừa Duệ nói.
"Nếu ngài không mệt thì chúng ta cùng nhau đi?" Lão Hổ do dự nói.
"Được, vậy làm phiền Đại đương gia dẫn đường." Nói xong, Cố Thừa Duệ để lại phương thuốc cho Lâm Nhất Thiên rồi đi theo Lão Hổ đến nhà giam trong sơn trại.
Không ngờ dụng cụ hành hình bên trong không hề kém cạnh so với quan phủ.
Nhìn bốn người đang bị trói, Cố Thừa Duệ bước lên lấy mặt nạ trên mặt Liễu gia đang ngất xỉu xuống, khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn ta thì cười nói: "Quả nhiên là hắn ta."
"Ngày nào cũng đeo mặt nạ, còn tưởng trông ưa nhìn thế nào, không ngờ cũng chẳng có gì đặc biệt." Lão Hổ lắc đầu nói.
Cố Thừa Duệ kinh ngạc nhìn hắn ta một lúc rồi tìm ngân châm trong bao dụng cụ tra tấn ra, đốt lên rồi châm lên ba người đang bị trói và cả Liễu Gia.
Chỉ để lại một nam nhân có một cái nốt ruồi lớn trên cằm, hỏi: "Trên núi này có còn người của các ngươi không?"
Lão Hổ nghe vậy tim đập thình thịch, lập tức vểnh tai lên nghe, nếu trên núi có người của bọn chúng thì đỉnh núi của hắn ta cũng không an toàn.
Ruồi Tử liếc nhìn hắn một cái rồi nhắm mắt không chịu nói, vẻ mặt khinh thường kia chọc Lão Hổ tức mình đạp cho người nọ một phát: "Không biết điều!"
Nói xong còn muốn đạp nữa nhưng Cố Thừa Duệ ngăn cản: "Đại ca bớt giận, loại người như bọn chúng không sợ nỗi đau da thịt, nếu đánh chết thì hắn ta lại càng vui."
Nói xong, hắn bảo Lão Hổ sai người cầm ít giấy và nước tới.
Cố Thừa Duệ lại chơi trò dán giấy một lần nữa, mà tốc độ lại thật chậm, khiến Ruồi Tử cảm nhận thật kỹ cảm giác hít thở không thông.
Sau hai lần choáng váng, Cố Thừa Duệ lại dán thêm giấy lên mặt hắn ta, cuối cùng Ruồi Tử cũng không chịu nổi nữa: "Đừng dán nữa, ta nói! Ta nói!"
"Nói sớm có phải tốt không, đỡ phải chịu nhiều đau khổ." Nói xong, Cố Thừa Duệ ngồi xuống cạnh hắn ta.
Lão Hổ thấy cảnh này thì phục sát đất, ngày trước tra tấn bức cung, bọn họ không chỉ tra tấn đến mức phạm nhân chết đi sống lại mà chính họ cũng mệt đến kiệt sức.
Không ngờ còn có biện pháp tra tấn nhẹ nhàng mà hữu hiệu như vậy, sau này sẽ dùng nó.
Ruồi Tử hít mấy hơi thật sâu mới lên tiếng: "Quả thực trên núi có hai người của chúng ta, xếp vào đây vào năm thiên tai.
Một người trong đó là Tam đương gia trong trại nhỏ chúng ta mới ở, bây giờ hơn phân nửa trại đều dựa vào hắn.
Còn một người khác, ta chỉ biết là một chủ trại nhưng cụ thể là ai cũng không rõ."
"Lần này lên núi, ngoài việc chặn giết ta thì còn mục đích gì không?"
Ruồi Tử không nói gì mà chỉ nhìn Lão Hổ.
Lão Hổ ngơ ngác một lát mới mở miệng mắng to: "Con bà nó! Chỉ mấy thằng nhãi ranh chúng mày cũng dám lấy mạng ông đây à?"
"Bọn chúng không chỉ muốn mạng ngài, sợ rằng còn muốn toàn bộ tài sản ở Sư Đà Lĩnh." Cố Thừa Duệ nói.
Xem ra lúc trước đã đoán đúng rồi, đám người Tuệ Vương đã để mắt đến thổ phỉ trên núi từ lâu rồi, hoặc cụ thể là trên núi Sư Đà.
Nếu như bọn chúng chiếm được, không nói đến người trên núi, chỉ với tòa núi lớn này thôi, giấu hơn mười vạn người tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu dùng để luyện binh thì hai năm sau, có khi bọn chúng lại càn quét Càn Châu không ngừng nghỉ, thực sự có thể tự xưng vương.
Mới nghĩ đã đủ đáng sợ.
Sau đó lại thẩm vấn thêm một lúc, biết được ở Càn Châu còn có cứ điểm bí mật của bọn chúng, lần này chúng đến đây ngoài mục đích giết Cố Thừa Duệ thì chính là khống chế Càn Châu, thậm chí là toàn bộ phương Nam.
Chẳng qua không ngờ bọn chúng bị phát hiện nhanh như vậy thôi.