Chương 869: Sư Đà Lĩnh 6
Chương 869: Sư Đà Lĩnh 6
Chương 869: Sư Đà Lĩnh 6
Cố Thừa Duệ thấy vậy quay sang nói với Lão Hổ: "Lão Hổ đại ca, hãy đánh chiếm hết tất cả các trại mà chúng ở trước đó, đặc biệt là nhất thiết không được để cho Tam đương gia đó bỏ chạy. Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra tên nội gián đó, nếu không thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng đã muộn rồi."
"Đúng vậy, trước đó người của bọn chúng đều đã bị khống chế hết cả rồi, ta sẽ phái các huynh đệ mang bọn chúng tới đây."
"Nhất định phải là người có thể tin tưởng được."
Lão Hổ sửng sốt một chút, nghĩ tới lời Ruồi Tử vừa nói, mật thám trong trại của bọn chúng gật đầu một cái, đi ra ngoài dặn dò kẻ dưới rồi.
Cố Thừa Duệ tra xét hai người còn lại.
Thành thật mà nói, những người có thể ở lại, về cơ bản đều là những người sợ chết, nếu không chúng đã tự sát bằng cách cắn túi chứa chất độc rồi.
Cho nên sau khi hai người trải qua một trận tra tấn thì cũng đã khai ra hết, chỉ có điều lời khai của chúng về cơ bản cũng gần giống với lời khai của Ruồi Tử.
Thông tin bổ sung duy nhất chính là sứ giả của Càn Châu là người của bọn chúng, là người của nhóm bị thay thế sớm nhất
Bởi vì sớm, cho nên ít người biết, thành ra đã thành cá lọt lưới rồi.
Cuối cùng Cố Thừa Duệ kêu người đem chúng ra ngoài, vừa lúc Lão Hổ trở về, lúc này Cố Thừa Duệ mới đánh thức Liễu Gia.
Liễu Gia nhìn thấy hắn đứng cùng Lão Hổ, cười nhạo rằng: "Dầu gì đương kim hoàng thượng luôn tín nhiệm ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại cấu kết với bọn thổ phỉ, thật đúng là quá trắng trợn điển hình."
"Ngươi không cần chọc giận ta, không có ích gì đâu."Cố Thừa Duệ nói.
"Đúng đấy, vốn dĩ trước đó chúng ta không hề quen biết, nếu như không phải vì đối phó với mấy người bọn ngươi, lão tử đây cũng sẽ không ra tay cứu giúp đâu.
Nhưng mà cũng may mắn là đã cứu, bằng không An Lạc Hầu chết trong tay ngươi cũng thật là đáng tiếc quá rồi."
Liễu Gia nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên nhìn Lão Hổ nói rằng: "Chúng ta quen nhau hay sao? Chắc là không có thù oán gì chứ nhỉ?"
Đồng thời, cổ tay của cả hai tay bắt đầu cọ xát vào nhau không ngừng.
"Đúng là không có, nhưng mà với chủ tử của ngươi thì có.
Hơn nữa, ngươi cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, mạng người dưới tay ngươi e là nhiều hơn dưới tay ta đấy." Lão Hổ nói.
Sau khi Cố Thừa Duệ phát giác ra có điều gì đó khác thường ở hắn ta thì lập tức bước lên phía trước nhìn xem, nhìn thấy sợ dây thừng sắp đứt thì trong lòng giật mình, nhanh chóng ra tay điểm vào ma huyệt trên cánh tay của hắn ta.
Sau đó sai người treo thẳng hắn ta lên trên giá, rồi thì nhấc sợi dây thừng sắp đứt lên và nói rằng: "Ngươi quả thật là một tên mật thám, to gan, cẩn thận, và cũng đủ bình tĩnh."
"Mẹ kiếp, suýt nữa thì rơi vào bẫy của hắn ta rồi." Sau khi nói xong, Lão Hổ bước tới phía trước kiểm tra kỹ càng.
Cuối cùng, rút ra được một lưỡi dao nhỏ hình lá liễu từ trong ống tay áo bên phải.
Nó được khâu bên trong cổ tay áo, nếu không phải hắn ta tự mình để lộ ra thì thật sự rất khó có thể phát hiện.
"Tiếp tục lục soát, kể cả nội y cũng không được bỏ qua."Cố Thừa Duệ nói.
"Ngươi... , muốn đanh muốn giết gì cũng được, đừng có mà sỉ nhục ta." Liễu Gia nói.
"Khà khà, thì ra ngươi sợ điều này.
Vậy thì ngươi hãy cứ thoải mái chút đi, như vậy chúng ta ai cũng bớt công bớt sức." Lão Hổ trả lời với nụ cười nham hiểm.
Tiếp theo là khuôn mặt tối sầm nói rằng: "Nếu không ta sẽ lột trần ngươi treo ở cổng trại, chẳng những phải để cho mấy ngàn huynh đệ nhìn thấy, mà không biết chừng còn có người đưa tay sờ mó vào nữa đấy."
Liễu Gia nghe xong tức giận đến tái xanh, nhưng hắn ta cũng không lên tiếng nữa, nếu không thì chưa biết chừng hắn ta sẽ làm ra chuyện gì đó.
Cố Thừa Duệ không để ý đến hắn ta mà cẩn thận kiểm tra từng bộ quần áo trên người, bao gồm cả vớ giày, thậm chí hắn còn tháo cả cây trâm trên đầu ra kiểm tra một lượt.
Không ngờ rằng cuối cùng thật sự đã tìm được một tờ giấy ở bên trong cây trâm.
Liễu Gia nhìn thấy tờ giấy, hắn ta đã thử vùng vẫy mấy lần, trực tiếp bứt lấy cái giá ra khỏi mặt đất, nhưng đáng tiếc không thể thoát ra khỏi cái giá.
Lão Hổ vội vàng hét lên: "Mẹ kiếp, sức lực khỏe thật đấy, cho hắn ta mềm gân giản cốt chút đi."