Chương 874: Đến Nơi
Chương 874: Đến Nơi
Chương 874: Đến Nơi
Sai khi Hầu Tử rời đi, Lâm Nhất Thiên khó hiểu hỏi: "Chủ tử, chúng ta không thiếu bạc, sao ngài vẫn muốn lấy bạc của bọn họ?
Lỡ như bọn họ xem nhẹ chúng ta thì sao?"
"Trái lại tâm tư của tiểu tử ngươi rất sâu, lấy thân phận của chúng ta, căn bản sẽ không có chuyện khinh thường này.
Hơn nữa, nếu lão Hổ thật sự coi thường chúng ta đã không để cho chúng ta thuận tiện, còn phái huynh đệ tín nhiệm nhất tiễn chúng ta xuống núi.
Hơn nữa, vừa hay số bạc này chỉ xem như là tình nghĩa huynh đệ.
Giống như ngươi ra ngoài, phàm là sợ trên người ngươi không mang đủ bạc, cho ngươi thêm chút lộ phí để có gì ứng phó mà thôi.
Đến lúc chúng ta trở về, lại mang cho họ vài thứ tốt trả lại phần tình nghĩa này là được." Cố Thừa Duệ cười nói.
"Xem ra Sư Đà Lĩnh này cũng giàu ha." Lâm Nhất Phàm cười nói.
"Mỗi ngày trên con đường đó, người đến người đi tấp nập, quả thực chính là một cái chậu châu báu."
"Hơn nữa bình thường bọn họ cướp đoạt mấy thứ, muốn không giàu cũng khó." Lâm Nhất Thiên nói.
"Được rồi, đừng có chua nữa, lát nữa lão gia ta mời các vị một bữa tiệc lớn." Cố Thừa Duệ nói tới đây, nghiêm túc dặn dò: "Kể từ lúc đặt chân vào trấn này, mọi tình huống xảy ra trên núi Đà Linh, các ngươi đều phải ngậm chặt miệng cho ta.
Có chuyện gì, chờ người Hoàng thượng phái tới rồi nói sau.
Ngoài ra, sau khi vào thành, phải thật cảnh giác đừng chui vào bẫy của người khác."
"Đã biết." Lâm Nhất Thiên trịnh trọng gật đầu nói.
Sau đó đoàn người tiến vào trấn, một lần đặt mua xe ngựa và ngựa rồi vội vã chạy về hướng phủ thành.
Lúc đến nha môn bái phỏng tri phủ Trần đại nhân, trùng hợp gặp được thông phán Phương đại nhân, là một nam nhân hơi mập mạp ước chừng khoảng bốn mươi tuổi.
Sau khi khách sáo vài câu, Cố Thừa Duệ để bọn họ tuyên bố về y thuật khảo hạch, thông báo xong thì lấy danh nghĩa mệt mỏi vào trong khách điếm lớn nhất.
Cũng bao trọn hai phòng ở phía đông.
Sau khi ở lại, Lâm Nhất Thiên khó hiểu hỏi: "Hầu gia, trong khách điếm nhiều người nhãn tạp, sao chúng ta lại phải ở đây?"
Cố Thừa Duệ nghe xong, nhìn về phía Lâm Nhất Phàm nói: "Nhất Phàm biết không?
"Chắc hẳn là đại nhân sợ bị tính kế." Lâm Nhất Phàm nói.
"Lần này chủ yếu chọn khách điếm là vì có hai lý do, một là né tránh phiền toái, phòng ngừa vạn nhất, cũng có thể nói là sợ bị tính kế.
Thứ hai chính là, nhiều người nhãn tạp cũng có chỗ tốt của nó, các ngươi rảnh rỗi thì cứ xuống đại sảnh ngồi, thử xem có nghe ra được tin tức gì không?
Ngoài ra các ngươi cũng có thể hỏi thăm một chút về tình huống của đại phu Càn Châu phủ.
Điều cuối cùng, chúng ta đều không quen biết họ, nên ở khách điếm không cần phải chịu ràng buộc gì cả."
Dứt lời, đưa cho Lâm Nhất Thiên một ngàn lượng ngân phiếu nói: "Mấy người các tự chia ra, muốn ăn muốn uống cái gì cứ thoải mái tiêu xài.
Nhưng uống rượu hỏng việc, nên cô nhịn một chút."
"Vâng, vậy Hầu gia người cứ nghỉ ngơi trước đi, tiểu nhân đi xem nơi này có gì ngon không."
Mấy ngày kế tiếp, Cố Thừa Duệ ngoại trừ mời Trần đại nhân và Phương đại nhân, cùng với vài tên quan viên trong phủ đến Hồng Vận lâu ăn một bữa cơm ở ngoài, thì lại bận rộn chuyện thiết lập nha môn y đạo.
Hôm nay, sau khi Cố Thừa Duệ công bố danh sách vòng thứ nhất, đoàn người đang chuẩn bị trở về khách điếm.
Đột nhiên một tên ăn mày từ đâu chạy tới, đụng vào Cố Thừa Duệ một cái, tiếp theo Cố Thừa Duệ cũng cảm giác được tên ăn mày này đã nhét một mảnh giấy vào tay mình.
Lâm Nhất Phàm lập tức bắt được tên ăn mày kia, đang đính quát lớn thì Cố Thừa Duệ cố ý nhìn thoáng qua hà bao của mình nói: "Quên đi, bọn họ cũng không dễ dàng."
Dứt lời, lấy ra mười đồng từ trong hà bao của mình ra, nói: "Sau này đi đường cẩn thận một chút."
"Cảm ơn ơn lão gia, lão gia thật sự là người tốt." Tên ăn mày nói xong lập tức xoay người chạy đi.