Chương 875: Từ Chối
Chương 875: Từ Chối
Chương 875: Từ Chối
Đến khi tên ăn mày chạy đi xa, Cố Thừa Duệ nhân lúc ho khan nhanh chóng mở tờ giấy ra nhìn thoáng qua, nhất thời vui vẻ, vậy mà lại là Chu Hoài Minh tới.
Sau đó nói: "Đi thôi, hai ngày nay vất vả cho hai huynh đệ các ngươi đi theo ta chạy trước chạy sau, ta mời các ngươi đến Hồng Vận lâu ăn uống một chầu thỏa đáng."
"Vậy bọn ta sẽ không khách sáo." Lâm Nhất Phàm như có điều suy nghĩ trả lời.
Sau đó ba người đi thẳng đến Hồng Vận lâu, kế đó tùy ý cho chưởng quỹ một đường dẫn bọn họ trong nhã gian ở lầu hai.
Chu Hoài Minh đang đứng ở trước cửa sổ, cắt tỉa cây cảnh, thấy bọn họ đi vào thì quay đầu nói: "Các ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình gọi, ta sao cũng được."
Sau khi nói xong lại bận rộn với chuyện của mình.
"Làm gì có ai đãi khách như huynh chứ": Cố Thừa Duệ ngồi xuống oán giận nói, nhưng mà oán giận thì oán giận, trước hết vẫn gọi ra hai món mình thích, sau đó giao thực đơn cho Lâm Nhất Thiên.
"Cũng không thấy đệ khách sao ha." Chu Hoài Minh dứt lời, chậu cây cảnh cũng đã sửa xong.
Sau khi ngồi lại vào bàn, gọi vài món ăn thì để chưởng quầy nhanh chóng rời đi.
Lâm Nhất Phàm và Lâm Nhất Thiên cũng lập tức đứng dậy canh giữ bên ngoài.
Lúc này Cố Thừa Duệ mới dễ hỏi chuyện: "Nói đi, gọi đệ tới đây có chuyện gì?"
"Đệ còn giả bộ được à, có chuyện gì mà đệ không biết rõ chứ, mau nói hết chuyện đệ biết cho đi."
"Hồng Vận lâu lớn như vậy, có biết được gì không?"
"Ai cũng biết Hồng Vận lâu là sản nghiệp của đệ và Hoàng thượng, từng người chột dạ còn không kịp tránh, làm gì còn ai lại chui đầu vào họng súng."
"Nói thật, đệ biết cũng không nhiều." Cố Thừa Duệ gật gật đầu, không tiếp tục nòi đùa nữa mà nói lại từ đầu tới cuối chuyện mình biết ra, cùng với chuyện mấy ngày nay nghe được cho hắn.
"Nói như vậy, quả thật nhân duyên và danh tiếng của họ Phương không tệ."
"Xác thật, đương nhiên cũng có thể là hắn ta biết đệ muốn tới nên mới tận lực kinh doanh, vì vậy đệ cũng không dám bứt dây động rừng.
Nhưng mà huynh có thể kiểm tra trong khu mỏ, biết đâu được lại tìm ra được gì đó."
"Cũng chỉ có thể như thế, có tin tức gì, bất kể lúc nào huynh cũng có thế thể tới Hồng Vận lâu."
"Biết rồi."
Sau đó hai người nói chuyện phiếm một hồi, chờ sau khi bắt đầu mang thức ăn lên Cố Thừa Duệ mới gọi Lâm Nhất Thiên và Lâm Nhất Phàm vào.
Ăn cơm xong, ba người trở về khách điếm.
Vừa trở lại khách điếm, đã thấy Trần tri phủ ngồi ở trong đại sảnh, bên người còn mang theo một nam nhân chừng ba mươi tuổi.
Thấy bọn họ đi vào, Trần tri phủ lập tức đứng dậy nói: "Cố đại nhân đã ăn chưa, có muốn cùng ăn hai miếng không?"
"Không được, vừa rồi ta mới từ Hồng Vận lâu gặm móng heo, thật sự bây giờ không ăn nổi nữa, các ngươi cứ trò chuyện đi."
"Đừng nha, ngài cứ ngồi xuống uống hai chén đi, hạ quan tìm ngài có chút chuyện."
Cố Thừa Duệ chần chờ một chút, để cho tiểu nhị mang một bình trà lên, lúc này mới đi qua ngồi xuống nói: "Không biết Trần đại nhân có chuyện gì ?"
"Đây là cháu nội Lâu Dật Phi của ta, lần này cũng là y khảo đệ nhất danh." Trần đại nhân nhìn nam nhân bên cạnh nói.
"Nền tảng rất vững chắc." Cố Thừa Duệ nghĩ đến bài thi của hắn cười gật đầu nói.
"Vẫn không thể so với ngài, ý Dật Phi là muốn bái ngài làm sư phụ, ngài xem... ?"
"Thật là các ngươi quá đề cao ta rồi.
Nếu muốn luận bàn y thuật với nhau, ta đồng ý.
Nhưng làm sư phụ, có lẽ ta không đủ tư cách."
"Ngài khiêm tốn là điều không phải, nhưng y thuật của ngài đã được Hoàng thượng công nhận."
"Chỉ qua là may mắn phát hiện mụn bò lọt vào mắt Hoàng thượng mà thôi."
"Vậy chúng ta có thể cùng nhau bàn luận y thuật không?" Lâu Dật Phi nói.
"Đương nhiên, chỉ cần ta rảnh rỗi, lúc nào cũng có thể." Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
"Vậy không biết, buổi chiều ngài có rảnh không, vừa hay ở đây học trò có một ca bệnh đặc thì, muốn lĩnh giáo từ ngài."