Chương 876: Lâu Gia
Chương 876: Lâu Gia
Chương 876: Lâu Gia
"Được." Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
Trần đại nhân nghe xong, lập tức đứng dậy nói: "Vậy hai người cứ trò chuyện, bên nha phủ còn có việc, hạ quan phải đi xử lý."
"Được, có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp." Cố Thừa Duệ đứng dậy tiến ông ta ra ngoài.
Sau khi trở lại thì vừa uống trà với Lâu Dật Phi , vừa tán gẫu vài câu, đến khi uống hết bình trà, Cố Thừa Duệ mới dẫn hắn ta lên lầu.
Trước tiên Cố Thừa Duệ hỏi sư thừa của Lâu Dật Phi, thế mới biết mặc dù Lâu gia không nổi danh, nhưng cũng là thế gia truyền thừa trăm năm.
Cố Thừa Duệ nghe xong hỏi: "Nói như vậy, ở Kiền Châu có không ít môn đồ của Châu gia nhỉ?"
"Không đâu, bởi vì gia huấn truyền nam không truyền nữ, hơn nữa lại không truyền ra ngoài, cho nên đến thế hệ học sinh này thì trong nhà chỉ còn lại một người học y."
"Vậy thì thật đáng tiếc, đúng rồi, nghe nói trong người ngươi có cử nhân công danh?"
"Đúng vậy, năm xưa vẫn luôn nghĩ có thể xuất sĩ giống như dượng sĩ, đáng tiếc ta không có đầu óc được như thế, thi ba lần mới trúng cử nhân, nhưng cũng chỉ ở hạng ba.
Hơn nữa tuổi tác của gia phụ cũng đã cao, nên cứ thế tiếp nhận y quán trong nhà."
"Vậy nếu như ngươi vào y đạo nha môn, thì không phải trong nhà không còn ai sao?"
"Sẽ không, ta còn một thứ đệ, mặc dù hắn không có hứng thú với y thuật nhưng lại rất sỏi việc làm ăn."
Cố Thừa Duệ hiểu rõ gật đầu, sau đó hỏi: "Đúng rồi, tình huống của bệnh án mà ngươi nói là gì, ngươi nói tỉ mỉ một chút, để xem thử ta có biết không?"
Lâu Dật Phi nhẹ gật đầu, sau đó lấy ra một quyển sách, đưa cho hắn bằng hai tai: "Đây là tất cả ghi chép của bệnh nhân."
Cố Thừa Duệ nhận lấy, nghiêm túc nhìn thoáng qua, quả thật bên trong ghi chép rất chi tiết.
Còn về căn bệnh được mô tả ở trên, có vẻ như 80% là ung thư phổi.
Sau đó hỏi: "Ngươi trị liệu như thế nào?
"Phụ thân nói đây là phế tích, học sinh dùng, hoạt huyết hóa ứ, ích khí hóa ứ, khử đờm kiện tỳ, khô thấp không ít đủ loại phương thuốc, nhưng không có hiệu quả nào tốt, ngược lại hiện tại càng ngày càng nghiêm trọng.
Đến bây giờ chỉ còn lại một khúc xương."
Cố Thừa Duệ gật đầu nói: "Loại bệnh này chia thành hai kiểu phân biệt lành tính và ác tính.
Nếu là lành tính, mổ lấy vùng nhiễm ra còn có thể sống.
Nếu như là ác tính kịp thời phát hiện may ra vẫn có cơ hội cứu, nếu không cũng chỉ là chịu đựng qua thời gian mà thôi, không có biện pháp nào tốt hơn."
Vẻ mặt Lâu Dật Phi hoảng sợ nhìn về phía hắn, rạch một lưỡi dao ngay ngực, người nọ còn có thể sống sao.
Cố Thừa Duệ cười gật gật đầu nói: "Không sai, khai đao, ở đây còn liên quan đến kỹ thuật khâu vết thương."
Sau đó giải thích cặn kẽ với hắn ta một phen.
Lâu Dật Phi nghe thế mắt sáng lên nói: "Vậy ngài có thể ra tay cứu bệnh nhân này không?
"Có quan hệ gì với ngươi?"
"Là cha của ta, ông ấy đã."Lâu Dật Phi nói tới đây, đột nhiên hốc mắt đỏ lên.
Cố Thừa Duệ nghe xong gật đầu nói: "Ta có thể đi qua nhìn xem, nhưng với tình huống của ông ấy thì ta cũng không thể chắc chắn."
"Hiểu rồi, nếu quả thật không có cách nào, ta chỉ có thể nhận mệnh."
"Có xa không, nếu không thì đi ngay bây giờ đi.".
"Chỉ cách một con phố, không xa." Lâu Dật Phi nói.
Sau đó Cố Thừa Duệ mang theo Lâm Nhất Phàm tới Lâu gia, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Lâu gia chủ Cố Thừa Duệ đã biết, ông ta đã không còn hy vọng.
Quả nhiên khi bắt đầu bắt mạch, hắn phát hiện trên cơ bản Lâu gia chủ đã là đèn khô dầu cạn.
Tiếp đó, nhận lấy ngân châm của Lâu Dật Phi, điều chỉnh lại mạch phổi cho ông ta nhưng rõ ràng là không có hiệu quả nào.
Lâu gia chủ cười nói: "Đúng là một tay châm cứu của An Nhạc Hậu, đáng tiếc lão hủ không có cơ hội thỉnh giáo ngài."