Chương 877: Trốn Thoát
Chương 877: Trốn Thoát
Chương 877: Trốn Thoát
"Chỉ cần ngươi thả lỏng tâm trạng, dưỡng thương cho tốt thì vẫn còn cơ hội." Cố Thừa Duệ thu châm lại rồi nói.
Lâu gia chủ cũng biết là hắn đang an ủi mình, thuận theo nói: "Được, nếu có cơ hội chúng ta lại nghiên cứu thảo luận y thuật."
Sau khi khách sáo vài câu, Cố Thừa Duệ và Lâu Dật Phi củng nhau ra ngoài.
Lâu Dật Phi vội hỏi: "Một chút cơ hội cũng không có sao?"
Cố Thừa Duệ lắc đầu nói: "Nếu là một năm trước có lẽ còn có cơ hội.
Bây giờ chỉ có thể bảo dưỡng thật tốt, hãy tận lực thỏa mãn tâm nguyện lão nhân."
Lâu Dật Phi gật đầu nói: "Học trà đã hiểu."
"Ừm, chờ mong lần thi ba ngày sau của ngươi, rảnh rỗi cứ đi tìm ta." Cố Thừa Duệ nói xong, vỗ vỗ bả vai Lâu Dật Phi, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Lâu Dật Phi tiễn hắn rời đi, lúc trở về đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cha, đứng tại chỗ một lát.
Sau đó xoay người lặng lẽ sai người bắt đầu chuẩn bị hậu sự.
Buổi tối ba ngày sau, Lâm Nhất Thiên giao cho Cố Thừa Duệ một quyển sách nói: "Hầu gia, đây là tin tức tiểu nhân đã tập hợp xong của tiểu thị vệ lưu lại cùng với tin tức thu thập được ở bên Hồng Vận lâu."
"Ứ." Cố Thừa Duệ nhận lấy nhìn thoáng qua, phía trên là các huyện, trong đó bao gồm có thanh danh của cách đại phu trong thành, còn có tính cách và tình huống trong nhà.
Phàm là, tính cách ương ngạnh, tham lam, nhà có ác nhân, hoặc là người có thế lực, đều bị hắn khoanh lại một vòng tròn.
Khiến hắn bất ngờ nhất chính là, chẳng qua Lâu gia chỉ là Trần đại nhân kế thất, hơn nữa còn là thiếp thất phù chính kế thất.
Cũng là Lâu gia gả cho Trần đại nhân, mới từ một gian thuốc nho nhỏ phát tài thành Lâu gia hiện tại.
Sau đó ngẩng đầu nói: "Điều tra lại Lâu gia, nhất là có buôn bán dược liệu sạch sẽ không."
"Cứ để tiểu nhân đi điều tra."
"Ừm, nhất định phải cẩn thận."
"Vâng." Lâm Nhất Thiên nói xong xoay người rời đi.
Ngay lúc Cố Thừa Duệ đang đính đứng dậy đi rửa mặt, Lâm Nhất Phàm đi vào nói: "Đại nhân, lúc nãy khi tiểu nhân đi xuống tình cờ gặp được một người, nói là có việc muốn tìm ngài."
"Hửm, nói chuyện gì?"
"Không có, hắn ta chỉ nói muốn gặp ngài, còn lại đều không nói."
"Vậy sao, cứ để cho hắn lên đi."
"Hay là ngài vẫn nên đi xuống gặp hắn ra đi, hắn là một tên ăn mày, tiểu nhân sợ..."
"Được." Cố Thừa Duệ thoáng chần chờ , để ngừa vạn nhất vẫn xoay người mang bình xịt phòng sói bên người, lúc này mới theo hắn ta đi ra ngoài.
Đi ra bên ngoài, Lâm Nhất Phàm tiên tiến đi nhìn thoáng qua, sau khi xác định không có gì ngoài ý muốn, lúc này mới để cho hắn ta đi vào, cũng canh giữ ở trong cửa.
Cố Thừa Duệ vừa mới đi vào, một người ăn mày rách rưới, thoáng cái đã quỳ trên mặt đất nói: "Cầu hầu gia, cứu nô tỳ."
Cố Thừa Duệ nghe thấy xưng hô nô tỳ hơi sửng sốt một chút, nói: "Đứng lên đi, trước tiên nói có nói chuyện gì xảy ra?"
Ăn mày đứng lên, nói: "Nô tỳ là Linh Nhi, trước kia từng lại nha hoàn trong phủ của Phương đại nhân.
Rạng sáng hôm nay tỷ tỷ bị giết, nô tỳ trốn thoát được.
Nhưng bây giờ người của Phương gia đang lùng sục khắp nơi để tìm kiếm nô tỳ, xin hầu gia hãy cứu lấy nô tỳ."
"Vì sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ cứu ngươi?"
"Hả, ngài không phải Hầu gia sao?"
"Tà là hầu gia, nhưng bản quan chỉ phụ trách y đạo nha môn, còn không có quyền quản quan lại địa phương, huống chi còn là gia sự của người ta."
"Nhưng mà, không phải chức vị của ngài cao hơn hắn sao?"
"Bản quan cũng không có tật xấu lấy quyền áp người." Cố Thừa Duệ lắc đầu nói.
Sau đó cố ý đợi một lát sau nói: "Hay là người thử nói trước tại sao tỷ của ngươi lại bị giết, tại sao bọn họ lại cứ đuổi theo ngươi không ta, nếu không thì bản quan dựa vào cái gì ngăn cản hắn bắt nô tài trốn khỏi nhà mình."