Chương 97: Dò Hỏi
Chương 97: Dò Hỏi
Chương 97: Dò Hỏi
"Chính xác, việc ươm giá đỗ này có đơn giản hơn nữa thì chúng ta đã sống cả nửa đời người rồi nhưng lại chẳng ai phát hiện ra có gì không đúng, không phải sao. Theo ý ta thì không bằng cứ về nhà sớm chút, nhanh chóng thử đi ươm giá đỗ xem sao đi." Cố lục thẩm phụ họa nói.
Mọi người vừa nghe vậy là lập tức im miệng, tiếp đó những ai xác nhận đã ghi nhớ hết toàn bộ quy trình làm giá đỗ thì liền vội vàng trở về nhà ngay, còn những ai còn chưa nhớ được thì lại xác nhận thêm với Chu Oánh mấy lần nữa, mãi cho đến khi ghi lòng tạc dạ rồi mới rời đi.
Chờ đến khi bọn họ gần như đã đi hết thì Cố Thừa Hỷ mới cõng theo nửa cái sọt đựng củi đi vào, nói: "Tam tẩu, đại bá nói là tam ca bảo tiểu đệ đến học cách làm giá đỗ, có phải thật vậy không?"
"Đương nhiên là thật rồi, đi theo ta học đi." Chu Oánh dứt lời thì dẫn theo cậu tới nhà bếp, lại nghiêm túc giảng giải cho cậu nghe một lần, nàng vừa mới giảng xong thì Cố Thừa Duệ xách đồ đi vào, nhìn thấy Cố Thừa Hỷ liền nói: "Tiểu Thất đến rồi đấy à, lát nữa đệ phụ giúp tẩu tử của đệ nấu cơm nhé, buổi trưa ở lại đây ăn cơm đi."
Sau khi dứt lời thì hắn mới đưa hai cân thịt ba chỉ và tương cho Chu Oánh.
Sau khi nhìn thấy đồ trong tay hắn thì hai mắt Cố Thừa Hủy lập tức sáng lên, nói: "Tam tẩu trưa nay định ăn mì tương đen sao?"
"Đúng nhỉ, làm mì tương đen thì đơn giản hơn chút mà mọi người đều thích ăn."
"Được, để tiểu đệ giúp tam tẩu nhóm lửa."
"Vậy các ngươi cứ làm đi nhé, ta đi ra đằng sau đây." Cố Thừa Duệ nói xong lời này rồi dắt xe lừa đi ra hậu viện.
Còn Chu Oánh và Cố Thừa Hỷ thì bắt đầu nấu cơm ở trong nhà bếp, chờ đến lúc làm gần như đã xong mọi việc, Chu Oánh lên tiếng hỏi: "Dạo gần đây ở nhà đã có thể ăn no được hay chưa?"
"Vẫn như vậy thôi, nhưng thỉnh thoảng đệ có tìm được một ít đồ ăn dự phòng sẵn ở trên núi, lại cộng thêm ca ca tẩu tẩu thường xuyên cho ta đồ ăn vặt, vậy nên trái lại cũng coi như vẫn đủ sống qua ngày."
"Ừ, làm giá đỗ là một cơ hội tốt, đệ nhất định phải nắm chắc lấy nó."
Cố Thừa Hỷ ngẩn người ta một hồi rồi tươi cười gật đầu đáp: 'Cảm ơn tam tẩu, tiểu đệ hiểu rồi."
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, trưởng thôn không chỉ giúp bọn họ tu sửa lại chuồng lừa, mà còn giúp đỡ họ sửa lại cả chuồng gà.
Cuối cùng lúc mà hoàn thành, một mình Chu Oánh đã đưa bọn họ hai cân đậu phụ để tỏ ý cảm ơn.
Tiếp sau đó, trong thôn cũng tương đối hòa thuận, mãi cho đến ngày thứ bảy Điền đại tỷ cho ra lô giá đỗ đầu tiên, sau đó lần lượt có thêm người thành công, cứ thế tự nhiên là đâu đâu cũng thấy có nhiều người bán giá đỗ.
Vì vậy chưa tới hay ngày sau, một nhóm người đông đảo đã phải chịu đả kích.
Cuối cùng cha Cố và Cố nhị thúc đã phải bắt đầu thu mua giá đỗ với cái giá hai văn tiền, sau đó lại dùng thuyền bán tới huyện lân cần, ấy vậy mà việc buôn bán lại vô cùng tốt.
Nhưng Điền Gia Vượng lại không hề bán giá đỗ ra ngoài, mà lại tự mình đẩy xe nhỏ lên trên thị trấn và bán lẻ trong thôn, việc làm ăn cũng không tệ.
Chiều hôm nay, Chu Oánh đang thu hoạch phù trúc, khi Điền Gia Vượng đi ngang qua nhìn thấy nàng thì lên tiếng chào hỏi: "Đệ muội đang bận à."
"Vâng, Điền đại ca bán hết nhanh thế này sao?" Chu Oánh quay đầu đáp.
"Ta giao một ít tới cho một quán rượu nhỏ, thế nên cũng nhanh hơn chút." Điền Gia Vượng nói đến đây thì ngừng lại một chút rồi đẩy xe đi vào nói: "Đệ muội này, món đậu phụ khô sốt mà trước kia muội làm ấy, bây giờ muội còn làm nữa không?"
Chu Oánh nghe xong thì ngẩn người ra một lúc mới lên tiếng hỏi: "Sao thế, Điền đại ca muốn nhập hàng à?"