Lâm Kiều Hân nghiến răng, cúi người xuống bảo vệ Trương Minh Vũ!
Trong lòng Trương Minh Vũ lại càng khiếp sợ!
Cô ấy…
Cơ thể Lâm Kiều Hân đã che tầm mắt của Trương Minh Vũ!
Anh không nhìn thấy gì cả!
Nhưng tiếng động mạnh đã truyền đến bên tai!
Không được!
Trương Minh Vũ vội vàng đưa tay, muốn đẩy Lâm Kiều Hân ra!
Nhưng Lâm Kiều Hân không biết từ lúc nào đã ôm chặt lấy cơ thể của anh!
Cô nắm chặt hai tay ở sau lưng!
Không thể đẩy ra!
Trương Minh Vũ luống cuống, chợt quát một tiếng: “Dừng lại!”
Không thể để Lâm Kiều Hân bị thương được!
Vừa quát lên một tiếng, cơ thể mỏng manh của Lâm Kiều Hân run rẩy kịch liệt!
Trong mắt mọi người thoáng hiện lên vẻ thương hại.
Cô sẽ nghe theo lời của anh sao?
Cuối cùng…vẫn không thể thoát khỏi sự đen đủi…
Cơ thể mềm mại của Tiểu Trạch cũng không hề do dự!
Nhanh chóng… ép tới gần!
Trong mắt Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ tuyệt vọng.
Trương Minh Vũ vô cùng sốt ruột!
Nhưng…
Chẳng mấy chốc, Tiểu Trạch đã đến ngay trước mặt, vẫn không có bất kỳ dấu hiệu thu nắm đấm lại!
Ánh mắt mọi người xung quanh đều tỏ vẻ đồng tình!
Thật đáng thương…
Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, cơ thể căng chặt!
Không thể ngồi chờ chết như vậy được!
Ngay sau đó, trên cánh tay Trương Minh Vũ nổi đầy gân xanh!
Vừa định dùng sức…
Bỗng nhiên, một giọng nói du dương vang lên: “Cô gái nhỏ, đúng là tự mình tìm đường chết!”
Hả?
Lời này vừa được cất lên, tất cả mọi người đều sửng sốt!
Trương Minh Vũ vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ!
Chị sáu?
Ngay sau đó, tiếng va chạm nặng nề vang lên!
Đánh nhau rồi!
Chuyện này…
Mọi người xung quanh sửng sốt, trong mắt đều là vẻ mông lung!
Còn có người tới giúp sao?
Cơ thể mỏng manh của Lâm Kiều Hân cũng chậm rãi thả lỏng.
Hoàn toàn nằm trên người Trương Minh Vũ.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười.
Cô… có thể tách ra được rồi…
Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân ngồi thẳng người dậy.
Tầm mắt Trương Minh Vũ cũng khôi phục lại.