Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 13 - Thầy Phong, Đau Em

Cứ thế một tháng dần trôi qua, thế giới ngoài kia các cô cậu bé còn đang vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ hè của mình, hào hứng vui đùa vô lo vô nghĩ.

Thì ở chốn rừng núi hoang vu, dưới chân một ngọn núi vô danh có hai cô bé ngày ngày phải trải qua không biết bao nhiêu đau khổ.

Buổi sáng vừa mở mắt, các nàng đã bị hành hạ cho đến tối muộn, từ nỗi đau róc da lóc thịt đến từ thứ nước quỷ dị [Giọt Nước Mắt "Ác Quỷ"] - tên gọi hai nàng đặt cho nó, sau đó là đều đặn lãnh cho mình 3 roi tê xương liệt cốt của thầy giáo đầy nghiêm khắc, Vương Kỳ Phong.

Cuối cùng trước khi đi ngủ, giữa đêm đen như mực, các nàng còn phải trải qua hơn bốn giờ đồng hồ lăn lộn trong khu rừng rậm ở cạnh bên.

Bên trong rừng rậm có vô vàn hiểm họa luôn rình rập; những đoạn rễ cây lồi lên trên mặt đất, những hốc cây chứa đủ loại côn trùng mang nọc độc, chỉ cần bị chúng đốt nhất định sẽ gây đau nhức khủng khiếp.

Những bụi dây leo chằng chịt giăng khắp nơi, quấn quanh chúng là những con rắn cực kỳ kịch độc, chỉ cần bị cắn trúng nhất định sẽ ngay lập tức vong mạng… cùng vô số các mối nguy hiểm ở xung quanh mà các nàng căn bản không thể tưởng tượng được.

Số lần các nàng đối mặt cái chết cũng dần tăng lên, thường thường là bàn chân bỗng nhiên nghe đau nhói, sau đó cổ họng hít thở vô cùng khó khăn, lồng ngực co thắt gây thiếu oxy não, đầu óc quay cuồng, tiếp đó là van tim bị tắc nghẽn, cuối cùng tim ngừng hẳn nhịp đập.

Trong mơ hồ, một cánh cửa xuống địa ngục đen ngòm hiện ra ngay trước mắt, nhưng các nàng lại vô lực khống chế thân thể, từng bước từng bước tiến về phía trước, cả quá trình này khiến tâm thần hai cô bé chìm trong nỗi kinh khủng vô hạn.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, lúc sắp tử vong, các nàng ngay lập tức được thầy giáo Phong cứu tỉnh, mặt mũi trắng bệch vì thiếu máu cùng dưỡng khí, ánh mắt các nàng không thể che giấu nỗi kinh hoàng ngước nhìn bóng đêm xung quanh.

Bên khóe miệng các nàng còn vương mùi máu tanh thoang thoảng, không biết là Vương Nhàn cho các nàng ăn thứ gì, nhưng miệng lưỡi đầy nhớp nháp cùng đắng chát.

Chỉ là, lúc trở về lều trại, trên tay hắn còn mang theo một con rắn to đã bị mổ bụng, hai nàng kinh hãi nhìn con rắn vô cùng dữ tợn bị Vương Nhàn thuần thục lột da rút gân, bắt lên bếp nấu cháo.

- Ăn đi, lúc nãy là nó cắn hai em đó.

Vương Nhàn nhẹ nhàng thổi hơi nóng đang bốc lên nghi ngút từ chén cháo, vừa ăn vừa nhàn nhã giảng đạo cho các nàng chuyện vừa rồi.

Các nàng nghe hắn giải thích không khỏi run rẩy nhìn nhau, nếu con rắn này may mắn trốn thoát, người nằm xuống lúc này nhất định phải là hai nàng rồi.

Mặc dù các nàng hôm trước mới chết hụt một lần, nhưng tối hôm sau, cả hai vẫn phải đau khổ đi theo thầy giáo Phong, ôm lấy nỗi kinh hoàng tiếp tục dấn thân vào khu rừng rậm bên cạnh, không một ngày ngưng nghỉ.

Toàn bộ quá trình này không chỉ rèn luyện từng sợi cơ bắp, mà còn mài dũa từng dây thần kinh của các nàng đến cực độ.

Dẫu vậy, dù mỗi ngày các nàng đều bị hành hạ bởi đủ loại cực hình, nhưng ngọt ngào cũng không hề thiếu.

Nhất là bắt đầu từ buổi tối đầu tiên, cho đến mãi về sau, khi đi ngủ các nàng đều mặc định chui vào lều của Vương Kỳ Phong, danh chính ngôn thuận ôm thân thể ấm áp của hắn ngủ ngon lành, mặc kệ bên ngoài gió đêm lạnh lẽo gào thét.

Mỗi lần như vậy, Vương Nhàn đều vô cùng nghiêm túc nhắc nhở cả hai nàng, nam nữ không nên ngủ chung như thế được, nhưng Kiều Ân chỉ cần tỏ vẻ đáng thương, nũng nịu năn nỉ là hắn cũng hết cách. Ai bảo cơ thể nàng nhạy cảm với hơi lạnh đâu này.

Mặc dù thân thể Như Ngọc không yếu như Kiều Ân, nhưng hắn không thể thiên vị ôm mỗi mình Kiều Ân ngủ, bỏ nàng qua một bên được.

- Thầy Phong, rõ ràng anh cố ý đánh mông em.

Kiều Ân xoa xoa chỗ mông vừa bị Vương Nhàn đánh, phụng phịu oán trách.

Rõ ràng nàng vừa rồi nhanh trí trả lời được một câu hỏi khó, tưởng rằng sẽ thoát được một roi cuối cùng, ai ngờ thầy giáo Phong nhất quyết không bỏ qua, phải truy hỏi một câu khó hơn để đánh nốt một roi còn lại cho bằng được.

- Thế nào, muốn lãnh thêm roi nữa?

Vương Nhàn nheo mắt nhìn Kiều Ân, tươi cười hỏi.

- Hứ, đồ không nói đạo lý.

Kiều Ân ấm ức quay mặt đi, chu đôi môi phấn nộn lẩm bẩm.

Vương Nhàn tủm tỉm cười, hài lòng nhìn hai thiếu nữ trước mặt, suốt một tháng ròng bị hắn dày vò hành hạ đủ kiểu, các nàng bước đầu đã lột xác thành công.

Không còn là hai cô bé ngây thơ, chỉ biết vô tư đùa giỡn như bao đứa trẻ khác, các nàng đã dần trở nên nhanh nhẹn, sắc bén hơn.

- Các em đi theo anh nào.

Vương Nhàn thu lại nụ cười, đầy bí ẩn nói.

Khác với mọi hôm, sau khi thầy giáo Phong đánh cho mỗi cô học trò nhỏ ba roi, bọn họ sẽ ăn tối cùng nhau, nghỉ ngơi đợi trời tối sẽ tiến vào rừng rậm bên cạnh; hôm nay trời còn sáng, hắn đã dẫn các nàng đi vào khu rừng rồi.

Hai nàng đi theo hắn một đoạn không xa liền dừng lại, khu vực này vẫn còn nằm ở vùng biên của rừng rậm, cây cối khá rậm rạp, Vương Nhàn khom người xuống, thò tay vào lớp lá khô dưới chân, bàn tay hắn như nắm trúng vật gì đó, mạnh mẽ kéo lên.

Rittt Xịchhhh!

Âm thanh nặng nề như tiếng sắt đá miết vào nhau nghe rợn người, hai cánh cửa đá dưới lớp lá khô được mở ra, một hố sâu đen ngòm bên dưới dần hiện ra trước mắt hai nàng Như Ngọc.

- Anh Phong, cái này…

Các nàng kinh ngạc nhìn hố sâu đen ngòm, không biết bên dưới là cái gì.

- Hai em xuống trước đi.

Vương Nhàn ung dung nói.

Kiều Ân Như Ngọc quay sang nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu lần lượt nhảy xuống. Vương Nhàn đi sau cùng, vừa nhảy xuống mật đạo vừa thuận tay kéo nắp hầm che lối vào lại.

Mặt đất phía trên nhanh chóng khôi phục lại hình dạng ban đầu, không lộ một tia dấu vết, nếu có người nào đó đứng ở ngay phía trên cũng chưa chắc có thể nhìn ra được điểm khác biệt nào.

Mật đạo đen ngòm, nghiêng một góc 40 độ xuống lòng đất, mắt Kiều Ân vẫn chưa kịp thích ứng bóng tối trong đoạn đường hầm, chỉ có thể chậm rãi mò mẫm từng bước bước tới. Đi một đoạn không xa, đoàn người đã đụng phải một cánh cửa đá, Kiều Ân dẫn đầu nặng nề đẩy cánh cửa đá ra.

- Oa!

Hai cô bé kinh ngạc há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn căn phòng rộng rãi trước mặt.

Căn phòng vừa mới được hoàn thiện xong, xung quanh trống trơn không có bất kỳ vật dụng nào. Bốn phía căn phòng lớn được chống bởi chín cây cột gỗ lớn, trần phòng được đỡ bởi mười tám cây đà gỗ hình vòng cung, chứng tỏ độ chống chịu áp lực của căn phòng này cực kỳ kinh người, khiến cả căn phòng dưới lòng đất này trông chắc chắn vô cùng.

Nền đất dưới chân hai nàng cũng đã được nện bằng phẳng, rắn chắc không khác gì mặt đất bên trên, hai cô bé vô cùng thích thú chạy quanh căn phòng một vòng.

- A, đằng kia còn có một phòng nữa kìa.

Kiều Ân hét lên, hưng phấn kéo Như Ngọc chạy qua, nếu nàng đoán không lầm, căn phòng lớn bên ngoài là phòng khách, vậy thì căn phòng nhỏ này nhất định là phòng ngủ rồi.

Quan trọng nhất là, ở đây chỉ có duy nhất một phòng ngủ dành cho cả ba người họ.

Không ngoài dự đoán, giữa phòng ngủ chính là một chiếc giường đá lớn đủ chỗ cho ba người trưởng thành có thể thoải mái lăn lộn. Phía dưới do chín khối đá bằng phẳng ghép vào nhau, từng góc cạnh đều được mài nhẵn nhụi, bên trên được trải một lớp cỏ khô đã được bện lại thành một tấm nệm lớn cực kỳ mềm mại.

Hai cô bé hưng phấn nhảy lên chiếc giường đá lăn lộn một hồi, hai khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt không giấu nổi kích động trong lòng.

- Oa, thật mềm, thật thoải mái.

Kiều Ân như một con mèo nhỏ lười biếng nằm úp sấp trên giường, dùng móng vuốt nhỏ cào cào từng khối đá bên dưới, nàng thích thú khẽ cọ cọ đôi má vào tấm nệm cỏ mềm mại, yếu ớt rên rỉ.

Như Ngọc ngồi quỳ bên cạnh nàng, tròn mắt nhìn Vương Nhàn, tò mò hỏi:

- Anh Phong, đây đều là do anh làm hết đấy à?

- Ùm, em thích không?

Vương Nhàn mỉm cười đáp, nhìn hai tiểu mỹ nhân mềm yếu nằm trên giường, hắn không khỏi cảm giác đầy thành tựu.

Yên Bình, Sức Mạnh cùng Mỹ Nhân.

Ba thứ mà mọi nam nhân trên thế giới này đều mong muốn, điên cuồng tranh giành đến đổ máu để có được, nhưng hắn, chỉ mới mười hai tuổi đã hoàn toàn nắm trọn trong tay.

Cảm giác này khiến hắn cực kỳ thỏa mãn.

- Anh, xuống thị trấn mua đồ về trang trí cho phòng ngủ của chúng mình đi.

Vừa tắm xong, Vương Nhàn đã bị hai cô bé quấn lấy, Kiều Ân như con mèo nhỏ tinh nghịch ôm chặc cánh tay hắn, nũng nịu năn nỉ.

Nhìn sang bên phải, lúc này Như Ngọc cũng dựa sát vào người hắn, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn đầy mong chờ.

- Ài, được rồi, đợi anh mặc quần áo vào đã.

Đẩy hai yêu tinh nhỏ dính người ra ngoài phòng lớn, hắn nhanh chóng mặc vào áo quần, trong lòng đổ mồ hôi, thầm nghĩ:

"Ngày mai phải khoét thêm phòng thay đồ mới được, nếu không, sớm muộn gì hai yêu tinh nhỏ này cũng xảy ra đổ máu."

Mẹ, người nhất định sẽ qua khỏi mà.

Chàng thiếu niên mắt đỏ hoe nắm chặt đôi tay gầy guộc của mẹ ruột mình, nghẹn ngào nói.

- Khụ khụ…

Người phụ nữ gầy còm, mặt trắng bệch ho sù sụ một hồi, lúc này mới nặng nhọc thều thào:

- Con trai, nhất định phải sống cho thật tốt, đừng trách…hắn…

Một tiếng "hắn" cuối cùng vang lên, căn phòng bệnh trắng toát đầy mùi thuốc sát trùng liền rơi vào yên tĩnh.

Chàng thiếu niên ôm bàn tay lạnh lẽo của người phụ nữ, gục đầu khóc tê tâm liệt phế bên thân thể không còn chút sức sống của nàng.

- Cừu Trân Trọng, tôi không hủy diệt được mọi thứ trân trọng nhất của ông, tôi thề không làm người.

Chàng thiếu niên trẻ tuổi đầy căm hận nghiến răng gằn từng chữ một, đôi mắt đỏ hoe lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo.

Một tia sét xẹt qua bầu trời đêm, tiếng sấm vang lên rung chuyển cả một góc trời như đang minh chứng cho lời thề của chàng thiếu niên trẻ.

Từng hạt nước rơi xuống, kéo theo sau cả cơn mưa lớn như đang trút nước xuống mặt đất Gia Định.

Chiếc xe hơi đắt tiền dừng bánh trước mái hiên của một quán nước xiêu vẹo, thân ảnh nhỏ nhắn nằm co ro dưới mái hiên đầy sợ hãi ngước nhìn chiếc xe hơi, quần áo rách nát kia cũng đã trở nên ướt nhẹp. Bàn tay nhỏ đen xì đầy bùn đất khẽ đưa lên xoa xoa nước mưa dính trên mặt, rẽ mái tóc dài xơ xác qua hai bên, một cặp mắt sáng rực dần dần hiện ra.

Người trong xe dường như cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ dưới mái hiên của một quán nước ven đường, có thể gặp một đứa trẻ ăn xin lại có được cặp mắt sáng rực như dòng nước mùa thu này.

Cửa sau xe mở ra, một chiếc ô bung lên, bóng người dưới ô từng bước tiến về thân ảnh đang nằm co ro dưới đất.

- Cô bé, đi theo ta chứ?

Giọng nói của người phụ nữ già nua đầy hiền hòa, dưới tiếng nước mưa rào rào nhưng kỳ lạ vẫn truyền rõ ràng vào tai cô bé.

Bóng người dưới ô nhẹ nhàng ngồi xuống, chiếc ô lớn liền ngăn cách toàn bộ nước mưa ra bên ngoài hai người. Bàn tay trái bà lão đưa ra nắm lấy tay thân ảnh nhỏ bé kia, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy, dẫn vào chiếc xe hơi đầy sang trọng.

Chiếc xe khởi động máy, lao vút vào màn mưa, mặt nước dưới sự chà đạp bắn tung tóe sang hai bên đường, lát sau bóng dáng chiếc xe cũng đã mất hút dưới màn đêm.

Một đêm mưa, dường như là định mệnh thay đổi số phận của hai người trẻ tuổi.

- Đẹp, đẹp lắm!

Trong rừng tre, một bóng dáng yêu kiều thước tha đang vung trường kiếm múa lên những đường kiếm vô cùng tuyệt mỹ. Ánh sáng lấp lánh của lưỡi kiếm hòa cùng làn váy dài màu vàng nhạt tạo nên bức tranh "Mỹ Nhân Khinh Vũ" cực kỳ mê hoặc lòng người.

- A, sư phụ, người mau vào đình ngồi nghỉ đi ạ.

Thiếu nữ 12 tuổi xinh đẹp nghe được giọng nói quen thuộc, vui vẻ thu kiếm lại, sau đó nhanh chóng lướt đến bên người bà lão đang đứng cách đó không xa, thiếu nữ nhẹ nhàng đỡ bà cụ bước vào mái đình ngồi nghỉ chân.

- Đồ nhi ngoan, con càng ngày càng xinh đẹp rồi.

Cụ bà nắm chặt tay cô bé, vén nhẹ lên mái tóc của nàng, lộ ra khuôn mặt phấn nộn vô cùng tinh xảo; Đôi mắt sáng rực như ôn hương, như thu thủy, một nét đẹp khiến băng tuyết phải tan chảy, khiến ánh trăng phải rẽ lối không thể khinh phạm vào người nàng.

Vẻ đẹp của nàng hoàn toàn vượt trên phạm trù bốn chữ:

Hồng Nhan Họa Thủy

- Dạ, tất cả là nhờ công ơn nuôi dưỡng của sư phụ. Họa Thủy con không bao giờ quên đâu ạ.

Giọng nói nàng nhẹ nhàng thanh thoát như tiếng nước suối nhẹ chảy, mang theo đầy cảm kích.

- Sư phụ chỉ may mắn được trời ban cho viên ngọc quý là con mà thôi, không có ta ắt tương lai con cũng sẽ tỏa sáng thật rực rỡ.

Cụ bà đầy từ ái nói.

- Sư phụ…

Cô bé phụng phịu lắc đầu nguầy nguậy:

- Là con may mắn được người nhặt về, nuôi nấng dạy dỗ mới có được ngày hôm nay đấy ạ.

Hai nữ nhân một già một trẻ dịu dàng như nước, tranh luận với nhau nhưng thật khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái. Cả hai ngồi tưởng niệm về đêm mưa ba năm trước một hồi, sau đó cụ bà mở miệng, giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ:

- Họa Thủy à, sư phụ biết mình không ở đây lâu được nữa, cả đời ta chỉ có mỗi một truyền nhân là con, quả thật sư phụ không nỡ để con phải gánh chịu trọng trách nặng nề này.

- Sư phụ…

Thiếu nữ khẽ thốt lên, ánh mắt yêu thương nhìn sư phụ mình, sau đó dường như trong lòng nàng quyết định điều gì, lập tức bước đến trước mặt sư phụ, khuỵu hai chân quỳ gối xuống đất, đầy kiên quyết nói:

- Sư phụ ơn nặng hơn núi, đồ nhi dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chút nhíu mày ạ.

Bà lão mỉm cười hài lòng, vuốt nhẹ mái tóc thiếu nữ đang quỳ trước mặt, yêu thương nói:

- Đồ nhi ngoan.

Sau đó bà vươn tay trái ra, tay phải đưa sang vén ống tay áo lên, lộ ra một chiếc vòng tay màu xanh ngọc, bên trên in đầy những hoa văn vô cùng cổ xưa tinh xảo.

Tay phải bà chậm rãi rút chiếc vòng tay ra, đưa đến trước mặt thiếu nữ, hai thầy trò đều tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng tay tinh xảo kia.

Bà cụ không lập tức đưa cho thiếu nữ, mà chỉ từ tốn dặn dò từng chữ:

- Chiếc vòng tay thật ra không phải là đồ gia truyền của gia tộc sư phụ…

- …

Giảng đạo một hồi, bà cụ lúc này mới nghiêm túc nói:

- Nếu con đeo chiếc vòng tay này vào, số mệnh con từ bây giờ sẽ được gắn liền chặt chẽ với hắn. Trọn đời trọn kiếp không thể tách rời được.

- Con có nguyện ý?

- Con nguyện ý.

Thiếu nữ không một chút chần chừ, ngay lập tức đáp ứng.

Trong cõi U Minh, hai sợi dây liên kết vô hình nào đó tức khắc quấn thật chặc vào nhau. Một tia cảm ứng trong khoảnh khắc vượt qua thời không, xuyên đến Trái Đất tìm kiếm thân ảnh của "hắn" để thông báo tin vui này.

Nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị vượt qua giới vực hư không, tia cảm ứng này liền bị một bàn tay đen kịt bắt giữ. Nhìn tia sáng cảm ứng mờ nhạt điên cuồng giãy dụa trong bàn tay, bóng người này khẽ cười quỷ dị:

- Khặc khặc, thật khéo!

Thông qua tia cảm ứng, người áo đen có thể dễ dàng truy vết đến hai sợi dây liên kết vô hình đang quấn chặc vào nhau kia, lúc này trong lòng hắn liền hiện lên hình ảnh hai người trẻ tuổi đang giữ chặc một khối vòng tay màu xanh ngọc, khuôn mặt cô gái lúc này đang vô cùng hạnh phúc, hưng phấn, đầy mong chờ nhìn chàng trai.

Nhưng chàng trai dường như không có chút cảm ứng nào với cô gái, chỉ ở một bên nhắm mắt lặng lẽ, không chút hồi đáp nào.

Áaaaaaaa!

Tia cảm ứng dường như cũng thấy được hình ảnh này, nó hét lên đầy giận dữ, điên cuồng lao về phía chàng trai, muốn đánh thức hắn dậy.

Bụp!

Bàn tay đen kịt xiết mạnh, tia sáng cảm ứng chớp mắt liền bị bóp thành vô số mảnh vụn, tan biến vào hư không.

- Hừ, vào tay ta mà còn muốn chạy, thật không biết sống chết.

Bình Luận (0)
Comment