- Êu, cô vẫn còn rất xinh đẹp.
Kiều Ân nhìn tuyệt sắc giai nhân trước mặt mình một vòng, bĩu môi nói.
"Cô vẫn còn rất xinh đẹp ?!?"
Một cô gái có vẻ ngoài vô cùng bình thường lại đánh giá một tuyệt sắc giai nhân như vậy, quả thật rất là không hợp thói thường chút nào.
- Vẫn còn quá nổi bật à ?
Họa Thủy đầy vẻ ham học, tò mò hỏi.
Giờ cũng đã 7 giờ tối, ba cô gái chuẩn bị ra khỏi nhà đi đến buổi đấu giá.
Họa Thủy thấy mỗi khi ra ngoài Kiều Ân Như Ngọc đều sẽ trang điểm cùng mặc y phục vô cùng bình thường, nên nàng cũng muốn học theo.
Tiếc là, nữ tu sĩ xinh đẹp một lòng cầu đạo, trước giờ không cần trang điểm cũng đã vô cùng mỹ lệ động lòng người, căn bản không biết cách hạ thấp sự hiện diện của bản thân.
- Vầng, bỏ khăn che mặt ra, ai cũng sẽ không nhịn được mà trộm nhìn cô một lần. Huống hồ…
Kiều Ân như một vị giáo sư giảng bài cho học trò của mình, nghiêm túc nói:
- Ở Việt Nam mà mang khăn che mặt như vậy, nhất định sẽ khiến người ta chú ý.
Đúng vậy, thời đại nào rồi, ra đường còn mang mạn che mặt như trong phim kiếm hiệp như vậy hả cô nương?!?
- Vậy phải làm sao mới có thể xấu đi.
Họa Thủy cầu đạo như khát, chân tâm vấn đạo.
Nàng thấy, hai người Kiều Ân lúc ra ngoài đều vô cùng bình dị mộc mạc, dù là hai cô gái trẻ nhưng trong đám đông chẳng ai thèm nhìn họ dù chỉ một lần.
Họa Thủy thì khác, nam nhân xung quanh lần đầu trông thấy nàng đều sẽ cực kỳ kinh diễm mà ngây ngẩn một hồi.
Duy chỉ có Vương Kỳ Phong là ngược lại, trong mắt hắn, lúc nào cũng sẽ hiện lên hình bóng của hai nàng Kiều Ân Như Ngọc.
Vì vậy, Họa Thủy đã có một quyết định cực kỳ kinh người, cực kỳ phản Nữ nhân loại.
Đó là phải học cách làm vẻ ngoài của mình xấu đi, khiến cho bản thân trông thật bình thường như hai người Như Ngọc.
- Hắc hắc, cô thật muốn như vậy?
Kiều Ân vô cùng kinh ngạc nhìn Họa Thủy, đầy hứng thú hỏi.
- Ừ, muốn.
Họa Thủy không chút do dự đáp.
- Cô nói đấy nhé.
Nói rồi, Kiều Ân vào phòng ngủ lấy bộ dụng cụ trang điểm ra, ngồi xuống sofa trong phòng khách, nghiêm túc nhìn Họa Thủy nói:
- Ngồi xuống đây. Tôi trang điểm cho.
…
- Cô đừng có căng thẳng như vậy, thả lỏng cơ mặt ra tôi mới tô phấn được.
…
Như Ngọc ở một bên tủm tỉm cười, nhìn Họa Thủy gồng cứng người nhắm chặt mắt, Kiều Ân ngồi đối diện đôi tay thoăn thoắt hoạt động trên khuôn mặt nàng, miệng liên tục nhắc nhở Họa Thủy thả lỏng người, phối hợp để Kiều Ân trang điểm.
…
Vút! Vút! Vút!
Trên đại lộ hướng đến trung tâm thành phố Gia Định, một chiếc xe tàn tạ phóng như tên bay lao vun vút trên mặt đường, luồn lách len lỏi qua từng chiếc xe hơi phía trước.
Đến đoạn đang kẹt xe, chiếc xe tàn tạ đột ngột chuyển bánh phóng qua ngã rẽ bên kia đường, khiến người xung quanh được một phen hú vía, liên tục mắng chửi, chỉ là chiếc xe không thèm để ý, chớp mắt đã mất hút mất tăm mất dạng.
Kéttttttt!!!
Gần đến cổng tòa cao ốc Hương Hải, chiếc xe hơi rách nát vẫn đang chạy ở tốc độ cao bỗng nhiên phanh gấp lại, khiến bốn bánh xe ngấu nghiến chà xát vào mặt đường, để lại hai vết đen kéo thật dài trông vô cùng chói mắt.
Mọi người đứng trước sân tòa cao ốc không khỏi quay sang nhìn chiếc xe, bảo an ở đây cũng vội vàng chạy đến.
Cơ mà, rất nhanh mọi người xung quanh ai cũng bĩu môi khịt mũi quay đầu đi, tưởng thần thánh phương nào, hóa ra chỉ là ba tên vô danh tiểu tốt.
Từ ghế lái chiếc xe bước xuống một cô gái trẻ, tóc xõa ngang vai, mặc một chiếc váy dài thuần một màu lam nhạt, vóc dáng bình thường khuôn mặt trái xoan vô cùng thông thường, không mấy nổi bật.
Cửa sau xe lần lượt bước xuống hai cô gái trẻ khác, hai người có khuôn mặt tròn trịa, không quá xinh đẹp cũng không quá xấu, một váy hồng đơn thuần, một váy vàng mộc mạc.
Cả ba cô gái vừa xuất hiện đã ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn của…không khí xung quanh.
Nói đúng ra thì, mọi người xung quanh nghe thấy âm thanh chói tai của bánh xe nghiến vào mặt đường nên mới quay đầu nhìn sang, sau khi thấy ba cô gái không có gì đặc biệt này nên cũng không có hứng thú để để ý nữa.
- Thế nào, không tệ chứ.
Kiều Ân hếch cằm, kiêu ngạo nói.
- Ùm, hay thật.
Hoạ Thủy trông thấy xung quanh không ai tỏ vẻ sửng sốt khi trông thấy mình như mọi khi, không khỏi gật đầu tán thưởng.
Khẽ sờ khuôn mặt mình, nàng thầm khâm phục tài hoá trang của Kiều Ân, từ một giai nhân tuyệt sắc, dưới bàn tay của đối phương nàng đã trở thành một lọ lem chính hiệu.
Ba nàng Kiều Ân không chút áp lực trước tòa cao ốc to lớn đầy sang trọng trước mặt, thản nhiên sánh vai nhau bước vào đại sảnh.
Nhân viên ở đây không hổ là người của tập đoàn lớn, không hề lộ vẻ xem thường ba nàng, nồng nhiệt thân thiện tiến đến tiếp đón, sau khi trông thấy ba tấm vé tinh xảo trên tay các nàng liền ân cần hướng dẫn, đưa các nàng vào thang máy.
Lên đến tầng 28, Hoạ Thủy thật sự choáng ngợp trước độ xa hoa đầy vẻ quý tộc của đại sảnh đấu giá.
Hai dãy đèn long lanh trên trần nhà, bốn bên tường được giăng từng dải băng đỏ thẫm trông vô cùng quý phái.
Phía trong cùng của đại sảnh dựng lên một bục cao được trang trí cực kỳ bắt mắt, chính là bục đấu giá, trước bục cao là từng dãy ghế ngồi dành cho những vị khách đến đây tham gia đấu giá.
Khu vực ngoài cùng của sảnh đấu giá đặt từng chiếc bàn cao, từng tốp năm tốp ba người ăn mặc vô cùng sang trọng đang đứng uống rượu vang, thoải mái cùng nhau trò chuyện.
Hoạ Thủy thầm ngưỡng mộ sự chuyên nghiệp cùng tài lực của chủ nhân toà cao ốc, thật quá mức kinh người đi.
Đám Kiều Ân đi vào đại sảnh liền chìm nghỉm trong đám người, chẳng ai thèm để ý đến ba cô gái bình thường như vậy, vì giữ mặt mũi chứ không họ đã xì mũi khinh thường ra mặt rồi.
Chỉ liếc mắt một cái, mọi người lại tiếp tục câu chuyện còn dang dở, vừa chờ đợi người mở màn cuộc đấu giá đến.
Dẫu vậy, vẫn có người nhận ra đám Kiều Ân.
- Ngọc Ân hai vị cô nương, hôm nay cũng đến đây ha?
Một lão giả tóc trắng mặt mũi già khọm bước đến trước mặt ba người, mỉm cười đầy nồng hậu, hướng về phía Kiều Ân Như Ngọc chào hỏi.
Ánh mắt lão giả như có như không liếc nhìn Hoạ Thủy đứng bên trái Như Ngọc, loé lên tia sáng hứng thú kỳ lạ.
- Lão Thiện, đã lâu không gặp.
Như Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười, lễ phép chào hỏi, đầy khí chất dịu dàng của một cô gái Đại Việt.
- Thiện lão bất tử, lão Quái đâu rồi, sao không đi cùng ông vậy?
Kiều Ân bên phải Như Ngọc khẽ cười, vui vẻ hỏi.
- A a, hắn hôm nay còn đang bận hái thuốc nha.
Lão Thiện cười khan hai tiếng, không tình nguyện đáp.
- Hái thuốc?
Kiều Ân kinh ngạc thốt lên, sau đó dựa vào tai Như Ngọc khẽ thì thầm, đương nhiên cả Hoạ Thủy cùng Lão Thiện đều có thể nghe được:
- Mình tin được mới lạ ấy. Hai lão bất tử này xuất hiện ở chỗ nào, nơi đó liền chẳng gặp được chuyện gì tốt. Nhất định là có ý xấu.
- Khụ khụ, Ân cô nương không cần bôi đen lão già khẹm khọm này vậy.
Lão Thiện mặt già đỏ bừng, khẽ ho khan hai cái đau khổ chống đỡ.
- Quái Lão Thiện, Thiện Lão Quái, hai người các ông đã đen sẵn rồi, cần gì phải bôi nữa cơ chứ, hắc hắc.
- Haha…
Quái Lão Thiện cười khan đầy ngượng ngùng, nhưng vẻ khoái trá vẫn in rõ rành rành trên mặt, dường như rất hưởng thụ người khác nói mình như vậy.
- Cô bé này là...
Cười một hồi, Quái Lão Thiện nhìn sang Họa Thủy hỏi.
- Là một người bạn, nàng tên Thi Hoạ Thủy.
Như Ngọc mỉm cười đáp, sau đó quay sang Họa Thủy nói:
- Thủy, đây là Thiện lão, đại danh - Quái Lão Thiện -.
- Thiện lão tiền bối, người khoẻ ạ.
Trông thấy Quái Lão Thiện khá quen thuộc với hai nàng Như Ngọc, Họa Thủy cung kính cúi chào.
Mặc dù không nhìn ra tu vi Quái Lão Thiện, nhưng cảm giác được một thân chân khí vô cùng thâm hậu của đối phương, nàng dám khẳng định Thiện lão tuyệt đối chính là cao thủ trong cảnh giới Địa cấp, thậm chí có thể là cường giả Thiên cấp đâu này.
Bởi vậy, nàng không dám chậm trễ, cẩn thận thêm hai chữ "Tiền bối" sau tên của lão.
- Haha… mầm non tốt, tư chất đúng không tồi.
Quái Lão Thiên gật đầu khen ngợi, thầm khen cô bé này thông minh nhanh nhạy, sau đó nói:
- Ngươi là mạch Phúc Vân hay Phi Vũ?
- Ơ…
Hoạ Thủy khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Quái Lão Thiện, không nghĩ tới lão chỉ mới liếc mắt đã nhìn ra cước căn của nàng.
- Không phải hả, chẳng nhẽ là Linh Thủy phong… ài…
Quái Lão Thiện dường như nhớ đến chuyện gì đó, khẽ thở dài đầy tiếc nuối.
- Dạ, vãn bối chưa từng đến núi Linh Thủy ạ.
Nhìn hai người Như Ngọc một chút, cuối cùng Hoạ Thủy mới cẩn thận trả lời.
- Ài, chưa vội...
Quái Lão Thiện thở dài nói, rồi đầy quan tâm hỏi:
- Con bé Tuyền kia dạo này thế nào rồi?
- A…
Họa Thủy vô cùng bất ngờ, dường như lão giả này vô cùng quen thuộc với sư phụ nàng vậy, nàng biết có giấu diếm cũng chỉ gây phản cảm, huống hồ lão giả này từ đầu đến giờ không hề có ác ý với nàng, nên đành nói:
- Sư tôn của vãn bối đã bế tử quan ạ.
- Tốt, hy vọng nó sẽ sớm ngày đột phá.
- Dạ, đệ tử thay sư tôn đa tạ tiền bối ạ.
…
Lúc này, từ bên ngoài sảnh đấu giá bước vào một đoàn người Tây Ta đều có, dẫn đầu là hai người đàn ông trung niên vẻ ngoài đầy quý khí, một người Việt một người Mỹ, bộ Vest đang mặc trên người vô cùng mắc tiền chứng tỏ cả hai đều cực kỳ giàu có.
Đoàn người bước đến khu vực chờ đấu giá liền tươi cười chào hỏi mọi người xung quanh, bầu không khí liền trở nên phi thường hòa hợp.
- Tên người Mỹ là Fox Stevens, ông chủ của Tổ chức Đấu giá FOS.
- Người đàn ông người Việt kia là Đông Văn Hải, chủ tịch tập đoàn Đông Hải, chủ sở hữu tòa nhà này.
Kiều Ân nhấp một ngụm rượu vang, chép miệng giới thiệu.
Nhưng Họa Thủy lúc này chỉ nhìn chăm chăm vào gã đàn ông người Mỹ đứng sau lưng ông chủ Fox kia.
"Chính là hắn."
Tên dị năng tối mấy hôm trước suýt nữa đã chém đứt đôi thắt lưng nàng, cầm đầu đội bảo tiêu - Rex.
Nhìn hai tên thuộc cấp của hắn đang chia nhau đứng ở hai bên cửa đại sảnh, Họa Thủy trong lòng liền cảm thấy rét lạnh.
"Hắn không phát hiện ra mình chứ. Nếu hắn phát hiện làm sao để chạy thoát đây?"
Vết thương hôm trước bỗng lại đau nhói lên, dạ dày nàng quặn lên đầy khó chịu, sốt ruột thầm lo lắng.
- Cậu không sao chứ?
Trông thấy Họa Thủy ở bên cạnh bỗng đầy vẻ bất an, Như Ngọc lo lắng hỏi.
- Không, mình không sao.
Họa Thủy cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, bình tĩnh đáp.
Rex dường như cảm giác được có người đang chăm chú nhìn mình, quay đầu nhìn sang, khiến Họa Thủy vội vàng cúi đầu nhấp một ngụm nước lọc, chiếc ly trong tay nàng khẽ run rẩy dữ dội.
- Cô quen hắn à?
Kiều Ân như cười như không, tò mò hỏi.
- Không có, chỉ là trông hắn không phải người tốt gì.
Họa Thủy lắc đầu nói.
- Đương nhiên, bọn chúng làm gì có ai là người tốt chứ.
Kiều Ân xì mũi nói.
Đúng lúc này, bên phía sân khấu bục đấu giá, người giám sát vội chạy ra đến bên người Đông Văn Hải báo cáo gì đó.
Chủ tịch Đông Hải liền dẫn theo đoàn người của hắn cùng đám khách nhân bước vào khu vực đấu giá.
- Ba người các ngươi cứ tự nhiên, ta đi trước đây.
Quái Lão Thiện vội chia tay ba người Kiều Ân, sau đó lặng lẽ hòa mình vào đám đông.
Rất nhanh, sau khi mọi người an vị chỗ ngồi, chương trình đấu giá chính thức được bắt đầu.
Ba người Kiều Ân ung dung ngồi vào dãy ghế sau cùng của mình, vé của bọn họ là vé được dư ra nên chỗ ngồi phải cách bục đấu giá xa nhất.
Mặc dù ở dãy cuối cùng nhưng chỉ ảnh hưởng đến tầm nhìn, buổi đấu giá được trang bị cả một hệ thống loa cao cấp nhất nên bọn họ vẫn nghe rõ những gì người chủ trì đang nói trên kia.
- Cảm ơn các vị khách quý đã đến tham gia buổi đấu giá của FOS chúng tôi…
- …
- Không để các vị đợi lâu, vật phẩm đầu tiên chính là một lọ nước lấy từ khe núi Andes, có công dụng uẩn nhan dưỡng sắc, sau khi sử dụng, phụ nữ xấu cũng có thể trở nên xinh đẹp, phụ nữ đẹp thì lại càng thêm nghiêng nước nghiêng thành hơn.
- Giá khởi điểm là…
- Ngọc, cậu đoán xem, Thiện Lão Quái kia sẽ ra tay cướp đoạt ở món đồ thứ mấy.
Kiều Ân không hứng thú với lọ nước Andes kia, chỉ cúi đầu khẽ thì thầm.
- Cái gì, Thiện lão tiền bối sẽ ra tay cướp đoạt vật đấu giá?!?
Họa Thủy ngồi bên trái Như Ngọc nghe vậy, không khỏi khiếp sợ cúi đầu khẽ thốt lên.
Nàng đến đây chỉ là với tâm lý cầu may, hy vọng nhìn thấy người mua Thủy Nhân Sâm, sau đó năn nỉ họ đừng cắn loạn, mất một miếng nhỏ thôi, thủy linh khí cũng sẽ tự động tiêu thoát sạch sẽ.
Chỉ mong họ sẽ cho nàng ít thời gian, để nàng nghĩ cách gom tiền gom tài vật để trao đổi mới được.
Còn nếu muốn trộm thì phải trộm vào lúc chưa đấu giá kìa, giờ giữa thanh thiên bạch nhật, dưới mắt bao nhiêu người, đâu phải muốn nói cướp là cướp được.
- Không, đấy là lão Quái, không phải lão Thiện.
Kiều Ân nắm chắc mười phần, thần thần bí bí đính chính lại.
- Là sao?!?
Họa Thủy vẫn không hiểu đầu tai cua nheo ra sao, lại hỏi.
- Hì…
Như Ngọc ngồi ở giữa hai nàng, lúc này không nhịn được mới bật cười, giải thích:
- Bọn họ hai người, kia là lão họ Thiện tên Quái, còn một người nữa, họ Quái tên Thiện.
Hai người thường ngày ăn mặc hóa trang giống y hệt nhau, người thường nhìn không ra sẽ tưởng hai lão là một người. Hành tung hai lão lại quỷ dị, xuất quỷ nhập thần, đến khi bị bọn họ trộm mất đồ thì người ta mới biết là mình bị lừa.
- Nên người ta mới hay gọi, Quái Lão Thiện, Thiện Lão Quái là vậy.
- Hừ…
Kiều Ân khẽ xì mũi khinh thường, nắm chắc mười phần nói:
- Lão Quái tưởng qua mắt được chúng ta à. Lão Thiện kia chắc chắn nấp ở đâu đó phá hoại. Lão Quái ở đây sẽ thừa cơ hội ra tay cướp đoạt. Để rồi xem, hắc hắc.
- A… Quái Lão Thiện… Thiện Lão Quái.
Họa Thủy lúc này mới biết thì ra mình bị lừa, từ đầu lão già kia chính là lão Quái đang giả trang lão Thiện…
Cơ mà khoan... không đúng.
Nếu hai người bọn họ cùng ăn mặc y chang nhau, thì chúng ta không thể nói lão Quái giả mạo lão Thiện, hay lão Thiện giả mạo lão Quái được. Cái này rõ ràng là do chính mình nhận lầm đấy thôi.
Aizzz, nhức đầu quá…
Tóm lại là, ngay từ đầu lão Quái giả vờ mình là lão Thiện, Kiều Ân Như Ngọc tương kế tựu kế giả vờ bị qua mặt theo.
- Ủa...khoan…
Họa Thủy lúc này mới nhận thức được vấn đề, vội hỏi:
- Vậy hai người các cậu đến đây không phải để đấu giá, mà là để xem náo nhiệt à?
Nếu buổi đấu giá giữa chừng bị đánh cướp, thì còn đấu với chả giá cái gì nữa.
Hai bên đánh giết nhau loạn cào cào, ai còn tâm tư nào nữa mà đấu giá.
- Vầng, chứ cậu nghĩ chúng ta đến đây để đấu giá thật đấy à? Tí nữa hai bên đánh nhau to, khách khứa bỏ chạy hết, ai dám ở lại mà đấu với chả giá. Há há…
Kiều Ân ôm bụng cười khúc khích một hồi.
- Ách…
"Ít ra vẫn còn cơ hội cho mình." Họa Thủy vui mừng nghĩ thầm.
- 100 triệu…
- 110 triệu….
- …
- 200 triệu…
- …
Chỉ mới vật phẩm đầu tiên, nhưng không khí buổi đấu giá đã phi thường sôi động, người tham gia ai cũng muốn lấy lòng nữ nhân của mình nên tranh nhau hét giá.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc mà tin vào sự thần kỳ của lọ nước Andes kia, chỉ là Tổ chức FOS kia có uy tín vô cùng cao ở Mỹ, nếu lọ thuốc kia không hiệu nghiệm thì người giành được nó hoàn toàn có thể đến trụ sở để đòi tiền, không đòi được tiền thì hoàn toàn có thể khởi kiện với Toà Án Hoa Kỳ đấy.
Một phần, đám khách nhân cũng tin nhiệm chủ tịch tập đoàn Đông Hải, người có danh vọng cực cao trong giới kinh thương ở Đại Việt. Nếu Đông Văn Hải có gan lừa dối bọn họ, mọi người cũng sẵn lòng đến dở toà cao ốc Hương Hải này của lão.
- 300 triệu lần thứ nhất…300 triệu lần thứ hai…300 triệu lần thứ ba…Thành giao.
Người chủ trì đấu giá là một trung niên nam nhân, đương nhiên phải là người Việt rồi, vô cùng trầm ổn đức độ, là một người khá có danh tiếng trong lĩnh vực đấu giá.
Sau khi nhắc lại ba lần giá đấu cao nhất, hắn liền chắp tay chúc mừng, mặt mũi đầy tươi cười nói:
- Chúc mừng vị khách mang vé số 19 đã đấu giá thành công lọ nước Andes này. Vật phẩm sẽ ngay lập tức được đưa đến cho ngài ạ.
Người mẫu xinh đẹp đứng một bên lúc này mới cẩn thận đón lấy lọ nước Andes trên bục cao, uyển chuyển thân hình bốc lửa của mình bước xuống bục đấu giá, bước đến trước mặt vị khách mang vé số 19 kia, hai tay cung kính dâng lọ nước.
Chỉ có điều, vị khách này lại không dám nhìn bộ ngực căng phồng đang muốn nhảy xổ ra đập vào mặt mình ngay trước mặt, chỉ trương ra bộ mặt cứng đơ đón lấy lọ nước, cuối cùng mới thở phào một hơi quay qua vợ mình, mỉm cười nói:
- Bà xã xinh đẹp, anh tặng em này.
Đám đàn ông xung quanh ai cũng một phen thầm đổ mồ hôi cho nam nhân số 19 kia, trông thấy hắn xử lý vô cùng cao minh như vậy, hận không thể giơ lên ngón cái với hắn, khen thật to:
- Người anh em, xử lý quá hay. Quá Con Mẹ Nó Tuyệt!
…
Buổi đấu giá lại được tiếp tục, hai vật phẩm tiếp theo đều được mọi người tranh nhau hô giá, lại được người chủ trì không dấu vết khơi dậy cảm xúc, người mẫu bốc lửa trên đài cao châm thêm tinh hoả, đám khách nhân lúc này đã kích động đến đỉnh điểm.
Ai nấy đều háo hức, hận không thể mang hết những vật phẩm còn lại, đem ra đấu giá luôn một lượt.
Rất nhanh, không để mọi người đợi lâu, vật phẩm thứ tư đã được Rex mang lên.
Đây là một hộp gỗ màu vàng óng, bên ngoài khắc hoa văn châu Âu cổ xưa cực kỳ tinh xảo, vừa mới đem ra đã thu hút lấy ánh mắt của tất cả mọi người.
"Vật phẩm bên trong nhất định phải cực kỳ trân quý." - Ai cũng thầm nghĩ trong lòng.
Cộp!
Phụt!
Hộp gỗ vừa được Rex để lên bàn, toàn bộ bóng đèn trong đại sảnh ngay lập tức liền tắt ngủm, cả đại sảnh to lớn liền chìm trong bóng tối đen kịt, người trước mặt cũng chỉ có thể thấy thấp thoáng bóng dáng đối phương.
- AAAA!
- Có chuyên gì vậy?
- Sao lại mất điện?
- What the f* ?!?
- ….
Mọi người xung quanh ngay lập tức cảm thấy tâm thần không yên, ồn ào lớn tiếng nói.
- Mọi người bình tĩnh, hệ thống cấp điện dự phòng sẽ được bật lên ngay bây giờ. Mời quý vị ngồi yên tại chỗ kẻo xảy ra tai nạn đáng tiếc ạ.
Quản lý toà cao ốc lúc này vội vàng đứng lên nói.
Nhưng hơn 30 giây đã trôi qua mà hiện trường vẫn đen thui, hắn sốt ruột rống vào micro:
- Sao vẫn chưa có điện hả… Cái gì?!?... Cả toà nhà bị mất điện hoàn toàn.
- AAA, quân đạo chích mất dạy, dám trắng trợn cướp đồ hả của bố mày hả. ĐCMM…
Ầm Ầm Ầm!!!
Từ phía sau đài đấu giá, nơi cất giữ các đồ vật trân quý được đấu giá tối nay, bỗng nhiên cất lên tiếng mắng chửi lanh lảnh của Rex, tiếp đó tiếng đánh nhau va đập ầm ầm vang lên.
- Cái gì thế? Cướp?
- Cướp có vũ trang, có súng nữa hả?
- Bớ người ta cướppppp…
Mọi người nghe nói có cướp đánh tới liền kinh hãi hét toáng lên, ai nấy rút điện thoại của mình ra bật lên đèn flash rọi đường, sau đó chen nhau chạy ra ngoài.
Ánh sáng đèn pin từ đám bảo an, ánh đèn flash từ đám khách quý chiếu rọi vào nhau loạn xạ, cả đại sảnh lập tức rơi vào tình trạng vô cùng hỗn loạn.
- Không phải cướp, không có súng. Mọi người bình tĩnh…
Đùng đùng đùng! Ầm ầm ầm!
Người chủ trì đấu giá lúc này cũng vội vàng trấn an mọi người, bất quá tiếng đánh nhau dữ dội phía sau bục đấu giá đã lan đến gần khu vực dãy ghế ngồi, căn bản ai mà bình tĩnh được nữa, mọi người hét lên bỏ chạy tán loạn.
- Á, trật chân rồi, ông xã cứu em...huhu
- Con mẹ nó, bình tĩnh cái đầu buồi nhá...
- Chạy thôi bà con ơi...
- Đừng chen tao, oánh bỏ mẹ mày bây giờ...
- Chân tôi kẹt vào ghế rồi, cứu vớiii...
- ĐCMM Đông Văn Hải, tiên sư bố nhà mày…
ĐOÀNG!!!
Bỗng nhiên một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, khiến toàn trường bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
ÁAAAAAAA!!!!!
- Cướp có súng…cứu mạng…
- Chết người rồi, chạy bà con ơi…
- ĐCMM, ĐCM mười tám đời tổ tông nhà mày Đông Văn Hải…
- Huhuhu…cứu em ông xã ơi, huhuhu...
- Cứu, có ai lại gỡ cái ghế ra khỏi chân giùm tui với đeeee...
- ...
Trong đại sảnh tối đen như mực, ánh sáng từ đèn pin đèn flash chồng chéo vào nhau chiếu rọi lung tung, tiếng kêu la khóc lóc, tiếng chửi bới loạn xạ. tiếng đồ đạc bàn ghế bị tông ngã ầm ầm nện vào nền đất… khung cảnh hiện trường đã loạn, sau tiếng súng như sấm sét đánh ngang tai lại càng khiến đại sảnh hỗn loạn thêm, rối tinh rối mù rối loạn không chịu nổi…
…
- Võ Tu? Đ* con mẹ mày, lại là bọn Cổ Việt Võ khốn kiếp chúng mày.
Rex giận dữ rống lên.
Hôm trước vì truy đuổi một tên đạo chích võ cổ mà hắn bị mất một tên đàn em, hiện giờ lại xuất hiện thêm một tên Võ Tu nữa, đã thế còn ngang nhiên đánh cướp bọn hắn.
Rex cảm thấy máu huyết cả người sôi trào lên, lồng ngực phẫn nộ như muốn nổ tung ra vậy.
- Hắc hắc, thì như nào, đón bố mày một chưởng.
Tiếng cười lanh lảnh vang lên, khinh thường nói, sau đó vung chưởng đập về phía đỉnh đầu của Rex.
- Hừ… Đ* con mẹ mày…
Rex nghiến răng lại chém ra hai đường đao gió vào thắt lưng đối phương, muốn chặt đứt đôi kẻ địch.
Đèn pin của đội bảo an cùng hai tên thuộc hạ dị năng đã bị kẻ trộm đánh nát, phía sau đài đấu giá chỉ thỉnh thoảng thấp thoáng ánh đèn pin ánh flash từ đằng trước chiếu tới, còn lại khu vực sâu bên trong sảnh đều là một mảnh đen kịt.
Trong bóng tối đen như mực sau đài đấu giá, hai thân ảnh mờ mờ ảo ảo chập chờn giao vào nhau sau đó liền tách ra, rồi lại giao vào nhau rồi lại tách rời ra, tiếng va đập ầm ầm vang lên không dứt.
- Woah, không nằm ngoài dự đoán của cậu chút nào.
Hoạ Thủy chỉ biết há hốc mồm, trầm trồ cảm thán.
Ba nàng Kiều Ân Như Ngọc Họa Thủy cả buổi trời đều nhàn nhã đứng một bên xem trò vui, từ khung cảnh hỗn loạn trước bục đấu giá, đám khách nhân chen lấn xô đẩy chửi bới nhau, đến tràng cảnh đại chiến kịch liệt phía sau đài đấu giá kia nữa.
Phải nói là vô cùng vô cùng đặc sắc, không ngoài dự đoán của Kiều Ân chút nào.
- Chuyện!
Kiều Ân hếch chiếc cằm nhỏ nhắn phấn nộn, kiêu ngạo đáp, sau đó cười khúc khích nói:
Lão Quái khi ra tay luôn là như vậy đó, hehehe.
- Có cần giúp bọn họ một chút không?
Hoạ Thủy không đành lòng nhìn cảnh tượng xô đẩy trước mặt, chần chờ hỏi.
- Không cần, loạn thế này, một mình cậu nhảy vào không những không giải quyết được gì, mà còn dễ bị người ta giá hoạ nữa. Lỡ cậu vô ý làm người khác bị thương, người phải chịu trách nhiệm chính là cậu đó.
Kiều Ân lập tức lắc đầu phản đối, sau đó nói tiếp:
- Huống hồ, đây là việc của lão Hải, không phải chuyện của chúng ta. Cứ để đám nhà giàu sang chảnh phách lối kia ăn một chút đau khổ cũng tốt, không phải lúc nào cũng vênh mặt ra vẻ giàu có được.
- Ờ… trong đó là Thiện…à không, là Quái lão tiền bối à?
Kiều Ân đáp, sau đó nhìn về phía sau đài đấu giá, ngập ngừng hỏi.
Các nàng vẫn còn đứng ở khu vực ghế ngồi, chỉ có thể nghe âm thanh va chạm kịch liệt, chứ cũng không nhìn rõ được tình hình bên trong. Lại nói, phía sau đài đấu giá là khu vực của chủ nhà người ta, các nàng tốt nhất không nên dính líu bước chân vào.
- Ừ, lão Quái đấy, chỉ là…
Kiều Ân gật đầu chắc chắn đáp, lại nhẩm tính chút thời gian sau đó nói:
- Cũng chuẩn bị nên kết thúc rồi…
Kiều Ân vừa dứt lời, một bóng đen từ phía sau đài đấu giá bay vọt qua sân khấu, lấy một góc độ cực kỳ quỷ dị phóng về phía ba người các nàng.
Nói đúng hơn là nhắm vào người Hoạ Thủy đang đứng bên trái Như Ngọc.
Mặc dù trời tối đen nhưng không cản được ánh mắt của ba nàng, Hoạ Thủy ngay tức khắc vung tay lên đón lấy bóng đen.
Bụp!
A…
Khoảnh khắc vật đen kia chạm vào lòng bàn tay, cảm giác mát lạnh ngay lập tức truyền ra khắp cơ thể Hoạ Thủy, từng sợi thủy linh khí nồng đậm tràn vào kinh mạch, khiến nàng không tự chủ được vận chân khí, kéo đám thủy linh nồng đậm kia chạy về đan điền.
- Ưm…
Cảm giác mát lạnh thoải mái từ cơ thể cho đến linh hồn nổ tung ra, Hoạ Thủy không khống chế được khẽ rên rỉ đầy vui sướng.
- Mau nuốt nó vào, kẻo bị người khác phát hiện.
---- * ----